Ma nữ hớn hở cười toe toét nắm tay tôi kéo bay đến một gốc cây sồi xanh mơn mởn nằm cuối trong một góc khuất sau lán xe. Dưới gốc cây đặt một bia mộ nhỏ đơn sơ, thường ở trường học rất nhiều các cụ mấy bia mộ cũng không phải thứ hiếm.
Nhưng mà nghĩ lại giam cầm người ra ở nơi người ra chết đi, nơi chứa những kí ức không tốt đẹp chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Nếu thực sự là một pháp sư thiện tâm sẽ cầu độ siêu thoát tích đức cho thân chủ chứ không phải như thế này.
Ma nữ lạnh toát bên cạnh cứ xấn tới cọ lên người tôi, hình như còn hít hà cái gì đó. Hạ Phi Vân nổi da gà.
Tôi đẩy nhẹ mặt Lý Nhã Kỳ ra:
- Sao vậy?
- Cô không biết đâu đã rất lâu kể từ khi tôi nói chuyện với ai đó. Tôi bị nhốt ở đây tầm 5 năm dù là du hồn mang oán giận thiếu đi phần người, cảm nhận dòng chảy thời gian không rõ ràng nhưng cũng phải thấy buồn chán cô đơn chứ đúng không!
Hạ Phi Vân chớp mắt, cổ họng hơi nghẹ lại, lần nữa truyền thêm năng lượng tích cực cho ma nữ lạc quan này.
- Òa! Tôi thấy hình như tâm trí mình tỉnh táo hơn. Thần kì thật đấy. Cô làm kiểu gì đó?
- Tôi không biết nói kiểu gì nhưng đó là năng lực mang tính bẩm sinh.
- Bẩm sinh? Cô không phải con người à?
- Ừm
- Vậy cô là gì?
- ...Hửmm? Một thiên thần thích hút máu chăng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-nhan-vat-minh-tao-ra/3469173/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.