Một buổi chiều khi đang đi dạo mua đồ trên phố, đang ngơ ngẩn nhìn dàn hoa khô ở cửa một tiệm cafe thì đột nhiên có ai nắm lấy hai ngón tay tôi.
Khó hiểu cúi đầu nhìn xuống thì ra là một cậu nhóc mặc đồ khung long cao chưa đến 1m. Cậu nhóc mυ"ŧ ngón tay khóc thút thít, nước mũi chảy dề dề trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trái tim tôi nhun ra, ngồi xổm xuống ngang tầm với cậu nhóc lấy khăn tay lay nước mắt nước mũi cho rồi dịu giọng hỏi:
- Sao lại nắm tay chị? Bố mẹ em đâu?
Mấy giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu trào ra, cậu bé ngoác miệng khóc mất khiểm soát.
Hạ Phi Vân:...Tôi đã làm gì đâu???
- Sao lại khóc rồi? Còn khóc to như vậy? Thôi nào, đừng khóc. Chị không hỏi nữa. Để chị tìm bố mẹ cho em. Ngoan nào.
Thấy cậu nhóc vẫn sụt sịt, tôi nảy ra ý tưởng:
- Không khóc nữa. Chị cho em xem ảo thuật?
Cậu nhóc lau mắt hé hé ra nhìn tò mò, tôi cười nhẹ búng tay ba cái rồi nắm lòng bàn tay lại rồi biến ra một bông hoa hồng nhỏ. Cậu nhóc nấc lên một cái. Tôi làm lại lần nữa, lần này biến ra mô hình con gấu nhỏ xinh. Cậu nhóc nín rồi.
Hạ Phi Vân thở hắt ra, đưa mô hình cho cậu nhóc rồi lật khăn lau lại mặt một lần nữa.
- Được rồi, sau không được nắm tay người lạ nha. Cẩn thận gặp người xấu biết không?
- Chị không phải người xấu!
Cậu nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-nhan-vat-minh-tao-ra/3469170/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.