Ngày hôm sau Lưu Quang Vũ thực sự lại đến ngồi cạnh tôi ăn trưa, tôi vẫn nhắm mắt ngủ không nói chuyện với cậu ta. Nhưng cậu ta chỉ đến đó ngồi ăn một lúc nói vài câu chào hỏi rồi rời đi, tôi còn nghĩ rằng chắc cậu ta sẽ sớm từ bỏ thôi. Và không! Lưu Quang Vũ đã ngồi ăn trưa cạnh cái xác không rõ sống chết này được 4 ngày rồi, tôi đang hoài nghi sở thích của cậu ta rồi đấy?
Cậu ta khắc cho tôi một ấn tượng đến mức đôi mắt chỉ nhìn nhìn lên bảng của tôi đã quét một lượt quanh lớp nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Lưu Quang Vũ ngồi ngay sau lưng mình. Đến thời điểm này thì tôi cũng phải nhìn lại bản thân mới phải. Tôi đã sống kiểu gì ở ngôi trường này trong cả kỳ học qua bằng việc chỉ nhớ mỗi mặt giáo viên chủ nhiệm?
Đến ngày thứ 7 Lưu Quang Vũ ăn xong không rời đi ngay mà quay sang nhìn góc nghiêng của Hạ Phi Vân rồi bất ngờ dướn người qua kéo tai nghe của cô xuống.
Lúc này đôi mắt của tôi mới thực sự chân chính mở ra. Bốn mắt nhìn nhau cả, hai chìm vào im lặng. Lưu Quang Vũ đang yên đang lành tự nhiên bật cười toe toét:
- Cậu chịu mở mắt ra rồi, sao từ trước đến nay cậu toàn coi tớ như vô hình vậy? Trên lớp cũng thế?
Hạ Phi Vân thở nhẹ ra, gương mặt vẫn bình đạm:
- Tại tôi nghĩ nếu như vậy thì ngày mai cậu sẽ không đến nữa.
Còn câu hỏi thứ hai tôi lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-nhan-vat-minh-tao-ra/3469167/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.