Trong căn phòng im ắng chỉ có ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ Lạc Kỳ Anh ngồi co ro trên giường ngay sau khi Dương Gia Vĩ rời đi cậu thẫn thờ một lúc rồi nhận thức được bản thân bị nhốt rồi Lạc Kỳ Anh ra sức đập cửa hét lớn cầu xin cậu ta mở cửa nhưng nhận lại chỉ là một khoảng không im lặng cậu cứ thế cầu xin đến khàn cả cổ họng qua một khoảng thời gian Lạc Kỳ Anh đã thấm mệt tay vì bị va đập mạnh mà bê bết màu giọng thì khàn không còn nghe rõ câu chữ cứ thế ngồi trên chiếc giường rộng lớn
/Cạch/
Cánh cửa được mở ra Dương Gia Vĩ đi vào trong cậu ta lúc này mặc một bộ vest sám mái tóc được vuốt cao gọn gàng đôi mắt băng lãnh nhìn vào thân ảnh đang ngồi trên giường, Lạc Kỳ Anh vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến cầu xin nhưng giọng cậu đã chẳng còn nghe rõ được nữa đôi tay đầy máu nằm lấy tay cậu ta ra vẻ cầu xin, cậu ta nhìn cậu bị thương cổ họng chẳng nói được đôi mài không tự chủ nhíu lại bắt lấy tay cậu mà hỏi
"Là anh tự làm mình bị thương?"
Ánh mắt đen lại tay nắm chặt cổ tay cậu nhưng vẫn không sử dụng nhiều lực như thể sợ người trước mắt bị đau, cậu nhìn thấy sắc mặt cậu ta thì cuối gằm mặt xuống mà gật đầu. Dương Gia Vĩ nhìn Lạc Kỳ Anh một hồi thì ra ngoài nhưng vẫn không quên khóa của lại, một lúc sau cậu ta quay lại hai tay cầm một hợp sơ cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-thu-chinh-tuyen-18/2778029/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.