"EM NÓI CÁI GÌ CƠ?!!BA MẸ E..EM CHẤP NHẬN ANH Á??"
Lạc Kỳ Anh sau khi nghe Dương Gia Vĩ kể lại sự tình thì không nhịn được mà hét toán lên, mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, Dương Gia Vĩ nhìn cậu ngơ ngác ra mà bật cười
"Ừm họ còn bảo lựa ngày dẫn anh về ra mắt nữa, ba mẹ em nói ít nhất phải cho anh đầy đủ thủ tục như người ta"
"T..thật sao họ không phải không thích anh lắm sao, bây giờ lại chấp thuận rồi, Gia Vĩ em làm cách nào thuyết phục họ thế"
Dương Gia Vĩ vươn tay ôm Lạc Kỳ Anh vào lòng, xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cậu rồi bảo
"Em không nói gì cả người khiến họ đổi ý là anh, nhớ hôm anh nói chuyện với mẹ em không, sau buổi trò chuyện hôm đó bà ấy đã suy nghĩ thông suốt còn khuyên cả ba nữa, nên tất cả công lao đề ở anh hết"
Lạc Kỳ Anh nghe hắn nói thì mặt có chút phím hồng, hai bàn tay đan vào nhau giọng cậu nhỏ nhẹ bảo
"Anh còn tưởng là sẽ làm mẹ em ghét anh thêm chứ"
Dương Gia Vĩ nhìn cậu như một chú mèo nhỏ được khen mà ngại ngùng liền bật cười thành tiếng, sau đó vỗ về
"Mẹ sẽ không ghét anh nữa đâu, đợi em sắp xếp được thời gian rảnh liền dắt anh về nhà, có được không "
Lạc Kỳ Anh ngồi trong lòng hắn nghe vậy cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà vô thức cười nhẹ, bỗng tiếng điện thoại để trên bàn của cậu đổ chuông làm Lạc Kỳ Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-thu-chinh-tuyen-18/2777988/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.