Cả ba người bước vào một phòng nghĩ ngơi dành cho khách, không khí hiện tại khá là im ắng, tuy lúc nãy hai người đã giúp cậu giải vây nhưng dù sao cậu cũng rất căng thẳng ,Lạc Kỳ Anh lúc này Lạc Kỳ Anh chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai người trước mắt, mẹ Dương nhìn cậu bối rồi thì kéo cậu ngồi xuống cạnh mình đưa tay xoa nhẹ đầu cậu
"Lạc Kỳ Anh, ta xin lỗi con lúc trước là vì quá lo cho Gia Vĩ nên mới nặng lời với con, là ta không chu toàn không để ý đến cảm xúc của hai đứa con tha lỗi cho chúng ta nhé"
Lạc Kỳ Anh được xoa đầu thì ngây người nhìn người đang vừa xoa đầu vừa nhìn mình với ánh mắt cầu khẩn, cậu bổng chốc cảm thấy một cảm giác ấm áp đến lạ thường, ba Dương bên cạnh cũng tiếp lời
"Nếu hai đứa thật sự yêu thương nhau thì cứ đến với nhau chúng ta không cấm cản nữa dù sau thì nhờ có con mà khoảng cách giữa chúng ta với thằng nghịch tử kia mới được kéo gần, đứa trẻ ngoan từ nay làm một phần trong gia đình của chúng ta nhé"
Nghe đến đây Lạc Kỳ Anh bắt đầu rưng rưng, không ngờ rằng có ngày chính bản thân mình cũng có một gia đình thật sự, cậu không thể kiểm soát cảm xúc của mình giọng rưng rưng
"Bác trai, bác gái híc cháu cảm ơn hai người nhiều lắm hức..oa"
Nhìn cậu vì hạnh phúc mà sụt sùi, mẹ Dương ôm cậu vào lòng vỗ về, cậu thì ôm chắt lấy bà mà òa khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-thu-chinh-tuyen-18/2777983/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.