Bọn họ tiến hành bốc nhạc, bài nhạc là “Thanh xuân của thiếu niên”. Đó là một bài hip hop, giọng phải cao và mạnh mẽ, động tác cũng phải liên tục và luân phiên.
Cũng không phải điều gì khó khăn đối với nhóm bọn họ. Nhưng tới khúc phân Part, Dạ Quang có thể cảm nhận được cuộc chiến ngầm, rõ ràng bọn hắn đang chèn ép Yến Thanh, mà Yến Thanh lại khác với bình thường không có chống cự, giống như biết chống cự không có ích gì.
“Part của Yến Thanh quá ít, các người tính để cậu ấy đứng trên sân khấu ba giây rồi thôi sao? Yến Thanh cậu hiền tới mức khiến tôi bất ngờ đấy.”
Yến Thanh cắn răng đột nhiên giận dữ nói:
“Không tới lượt cậu quản!”
Nói rồi vừa đẩy cửa ra, chạy mất hút. Dạ Quang nhìn bọn người kia đắc chí nhìn theo Yến Thanh, lườm bọn hắn rồi đuổi theo Yến Thanh.
“Các cậu cứ chờ đấy.”
“Chờ cái con khỉ, hiện tại đang phân part mày đi rồi lát đừng có hỏi vì sao part mày ít đó.”
Dạ Quang cười lạnh
“Tụi mày muốn để mạng xã hội ném đá chết thì xin mời tao không cản.”
Nói xong Dạ Quang liền rời đi chân dài bước vài bước đã không thấy bóng dáng. Cậu rất nhanh đuổi kịp Yến Thanh.
Yến Thanh ngồi ở trong một gác xép, ôm lấy bản thân mình, nào còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước. Nhưng khi thấy cậu vẫn là gồng mình lên:
“Cậu theo tôi tới đây làm gì?”
Yến thanh nghĩ Dạ Quang sẽ trả lời kiểu như cậu là đồng đội của tôi các thứ. Ai ngờ Dạ Quang trông rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh cậu, trả lời cũng chỉ có hai chữ:
“Tò mò.”
Yến Thanh ngẩn người, sau đó là tức giận.
“Cậu tò mò, tôi cũng không nói cho cậu.”
Yến Thanh tựa như con mèo xù lông, Dạ Quang buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thản đáp tiếp:
“Không biết.” Chính Dạ Quang cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa là, cậu đã nói bản thân sẽ không dây vào phiền phức, sẽ không quá thánh mẫu mà cứu những người không nên cứu.
Nhưng cậu cảm thấy ở cái phút chốc mà Yến Thanh bỏ đi, chân cậu kiềm nén không đuổi theo, nó đứng lại. Chỉ mỗi thế thôi đã khiến cho trái tim cậu như trống rỗng rồi, hụt hẫng như thể mất đi cái gì đó.
“Cậu thật kì lạ.”
Dạ Quang cũng gật đầu thừa nhận, không phản bác, Yến Thanh bật cười, hai người ngồi cùng nhau rất lâu, cũng không nói gì.
“Tôi ý, khinh thường Triệu Hồng bởi vì Triệu Hồng là con riêng, tôi hận nhất là kẻ thứ ba cũng hận con của kẻ thứ ba.”
"Tôi từng kể cho cậu rồi, mẹ của tôi bởi vì trong lòng có một người khác mới li hôn với ba của tôi, ba của tôi cũng vì thế phát điên sau đó mất đi quyền nuôi dưỡng tôi, cũng mất đi gia sản. Mẹ mang tôi rời đi, nhưng câu chuyện của tôi cũng theo đó lan truyền trong giới thượng lưu.
Giới thượng lưu có quy tắc ngầm thế này, có kẻ thứ ba là điều bình thường, có con riêng của kẻ thứ ba là điều nhục nhã, nhưng mà bị ngay cả người mình yêu đều bị người thứ ba cướp lấy, làm hại đến táng gia bại sản.
Là một điều ngu đến không thể chấp nhận được, vì thế là con của một người làm mất đi mặt mũi của giới thượng lưu, tôi ở đó thường xuyên bị bắt nạt."
“Cậu vì cái gì mà không phản kháng.”
"Bởi vì ba tôi mất đi quyền thừa kế, ông nội tạm thời nắm quyền, hơn nữa quyết định xem ai phù hợp, tôi vẫn còn cơ hội. Tôi không thể để gia nghiệp của ba tôi vào tay những người cô chú anh họ luôn xem thường ba tôi được.
Ba tôi mất não vì yêu đương, tôi cũng không thể mất tiền vì vài lời khinh thường được, vậy thì ngu khác gì ba tôi?
Nhưng mà tôi bị áp lực, một bên phải ứng phó với bọn họ, một bên cũng mệt mỏi với múa ba lê, tôi liền chạy đến đây làm thần tượng. Ai ngờ đám công tử kia cũng rảnh háng, thấy tôi tham gia cũng đi theo tham gia. Mà tôi trong tay còn có vài dự án, đối với bọn họ có thể tùy tiện hủy bỏ nhưng tôi thì không thể."
Dạ Quang không nói nên lời cũng không biết khuyên như thế nào. Yến Thanh đột nhiên bật cười:
“Trông thảm lắm phải không, thoạt nhìn bên ngoài tôi tô vàng nạm ngọc bên trong lại chỉ là một người hầu bị bắt phải cúi đầu. Số tiền lẻ bọn họ không thèm để ý, tôi lại phải cúi người nhặt.”
Dạ Quang lắc đầu, không đồng tình:
"Người thường mà nghe cậu nói thì tức chết, có thể cậu cúi đầu bọn họ cảm thấy nhục nhã, nhưng trên đời mấy ai không cúi đầu, bọn họ cũng cần cúi đầu ngửa tiền xin ba mẹ, mà cậu cúi đầu để nhận lấy lợi ích mình cần.
Người bình thường ấy, cúi đầu trở thành một điều dĩ nhiên. Mà cậu chỉ cần một cái cúi đầu có thể có được mấy tỷ, vậy mà ít sao?"
Dạ Quang không hề cảm thấy Yến Thanh yếu đuối hèn nhát.Nếu Yến Thanh hèn nhát vậy cậu tính cái gì, đừng nói là cúi đầu vì mấy tỷ kêu cậu quỳ cậu cũng quỳ.
Bởi vì cậu hiểu đôi khi cần tiền có thể cứu được sinh mạng, tiền có thể cho mình tương lai.
“Cậu biết bản thân mình cần gì, cậu biết hiện tại bản thân nhịn nhục vì cái gì, tương lai sẽ đạt được cái gì. Cậu đang không ngừng tiến lên, mà bọn họ chỉ dậm chân tại chỗ.”
Yến Thanh bật cười, đột nhiên than thở:
“Ý chí của tôi cũng không kiên định như cậu nói đâu, tôi có chút tham lam, muốn giữ được gia tài của ba, lại cũng muốn làm minh tinh.”
“Vậy thì có làm sao? Cậu muốn làm gì thì làm đoái nói tổng tài không thể làm minh tinh, thiếu gì minh tinh sau khi thành công đều đi mở cửa hàng.”
“Cậu nói rất có lí. Dạ Quang…”
“Ừ?”
“Chúng ta sẽ có tương lai đúng không?”
“Đúng vậy. Cho dù hiện tại có đầy bùn đất, có thảm hại như thế nào, tôi tin rằng chỉ cần cậu biết đích đến mình ở đâu, một ngày nào đó cậu cũng sẽ đến đích.”
“Cậu sẽ ở đó sao?”
“…tôi sẽ.” Dạ Quang mỉm cười.Yến Thanh cũng cười, hắn yên lòng mà dựa vào Dạ Quang ngủ chính là vừa mới gật gù đã bị Triệu Hồng nắm tóc, ánh mắt đầy sát khí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]