Dạ Quang trong lòng cười giễu cợt nhưng ngoài mặt biết rõ không nên đắc tội với đạo diễn, mặc dù hiện tại đạo diễn đã không vừa mắt cậu, màn ảnh của cậu khó tránh khỏi bị cắt xén, nhưng nếu đắc tội hoàn toàn ai biết hắn có đi khắp nơi nói xấu cậu hay không.
Làm việc với nhau vẫn nên chừa cho đường sống, chừa cho đạo diễn một chút mặt mũi. Dạ Quang cười làm lành:
“Tôi biết đạo diễn là một người hiểu chuyện và quan tâm người khác mà, vừa nãy chỉ là lo lắng Yến Thanh thôi phải không?”
“Đúng vậy là do tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.” Đạo diễn cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác vì thế lập tức nói. Hai người lại trò chuyện dăm ba câu chuyện này cứ thế mà qua rồi.
[tôi rất sành đồ giả: hahaah, vãi cả quan tâm, nếu nói quan tâm rõ ràng tình trạng của Dạ Quang đáng lo hơn, mặt đều trắng, người ta còn có bệnh tâm lí, cũng không thấy đạo diễn quan tâm.]
[tôi học không giỏi đừng lừa tôi: sụt sịt, Yến Thanh quá đáng thương, quá thảm, chuyện này ngay cả trong truyện cũng khó thấy, thế mà hắn lại trải qua.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: mặc dù đạo diễn làm không đúng, nhưng tôi cùng đạo diễn có một suy nghĩ, sau đó cha Yến Thanh đã làm gì?]
[Tò mò +1]
[Tò mò +99]
[Bong bóng: tôi đoán một là yêu không được nên muốn phá, có thể là mang tâm lí cùng nhau chết kéo nhau nhảy lầu, hoặc là em chết rồi liền sẽ vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548537/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.