Sức lực của Triệu Hồng lớn, cậu ta như không biết điều đó, cặp mắt lom lom nhìn Dạ Quang chất vấn:
"Sao cậu lại muốn nghỉ học? Cậu cũng muốn bỏ rơi tôi sao?"
Dạ Quang vừa cảm thấy sợ hãi, cậu muốn giãy dụa nhưng đột nhiên cậu khựng lại. Triệu Hồng lúc này đôi mắt đỏ lên, mái tóc rối bời, môi mím lại tựa như một đứa trẻ.
"Quang..."
Giọng của cậu ra trở nên nức nở, hai tay nắm lấy vai của Dạ Quang nỉ non khẩn cầu:
"Đừng rời đi tôi mà."
Không biết từ lúc nào trên gương mặt xinh đẹp tinh tế gầy gò của Triệu Hồng chảy xuống từng giọt nước mắt. Cậu ta nức nở:
"Cậu đã nói... cậu không rời đi tôi, chúng ta cùng nhau cố gắng học, cùng nhau tốt nghiệp cấp ba, học đại học... vì sao... vì sao cậu muốn rời đi, vì sao vậy...."
Dạ Quang nhìn thấy bộ dạng đó của cậu ta thì cổ họng như nghẹn lại, hoàn toàn quên mất bộ dáng đáng sợ khi nãy của cậu ta, giờ phút này Dạ Quang chỉ cảm thấy áy náy, cảm giác hối hận đè nặng trái tim mình.
Đúng vậy đã hứa như thế...
Cậu không nói ra lời được, khóe mắt cũng cay cay, cậu cũng cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng đã chịu đựng lâu như vậy, chỉ còn một năm liền có thể lên đại học.
Chỉ còn có một năm...
Dạ Quang cũng không cam lòng, nhưng cậu không còn cách nào khác.
"Xin lỗi..."
Cậu che lấy mặt, hai tay che lấy đôi mắt, lúc này cậu không dám nhìn gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548524/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.