Tới lượt bản thân, Dạ Quang không chút nào bối rối, cậu tiến lên bục, cầm lấy micro, đôi mắt lướt qua những người ngồi bên dưới, chất giọng trong trẻo còn hơi tàn của thiếu niên, thanh thoát lại mang theo chút buồn.
"Em xin trình bày bài hát của em, nó tên Lặng."
Nói rồi Dạ Quang cũng không giới thiệu gì thêm, cứ thế mà vào bài hát:
"Đôi mắt mang theo gió lặng của ai
Cuộc đời tựa như cơn sóng thổi
Lơ lửng dập dền
Ta ngơ ngác
Đi thôi
Cuộc đời mang ta đi
Theo sóng buồn dập ngã
Lặng đi...
Khi ta chết, tâm ta tàn
Khi màn đêm dập tắt
Khi trong bóng đêm
ta cùng cái bóng như kẻ điên thủ thỉ
Cùng ai
Mang ta rời đi thế giới khủng khiếp này
Mang ta khỏi sự sợ hãi
Đầu óc ta nặng
Tim ta chết lặng vì đau
Ta sợ hãi
Có ai thì thầm với ta
Chết đi...
Lặng
..."
Dạ Quang bình thản khác, thậm chí cũng không mang theo một chút biểu cảm, bởi lẽ cậu cũng không cho rằng bản thân mình thành công, cũng không cho rằng giọng hát của mình có thể cảm động người khác.
Cậu chỉ đơn giản là hát, bài hát mang theo chút khàn khàn nặng trĩu, lại không biết vì cái gì, cùng một bài hát ở kiếp trước, kiếp này cất lên lời ca, lại khiến tim hắn như thắt lại.
Đau khổ, mệt mỏi...
Hình ảnh cái chết cận kề còn ở trước mặt, máu tươi nhuộm đẫm linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-anh-de-nho-thuan-hoa-dam-cong-dien/3548518/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.