Edit: ZipZip
*****
Trong căn phòng cổ hương cổ sắc quỳ đầy người, bọn họ cẩm y hoa phục, bọn họ mặt mũi bi thương, trong không khí bao phủ một cỗ hủ bại hít thở không thông.
Mùi vị thối rữa của tử vong, ngửi vào chỉ khiến người sinh chán ghét. ngôn tình hoàn
Tiểu bối quỳ dưới đất nhìn bà lão trên giường một chút, lại nhìn ông lão râu tóc nhiễm trắng bên mép giường.
Gương mặt già nua kia, cơ hồ bình tĩnh đến lãnh khốc, không có rơi lệ, không có nhúc nhích, một người làm vợ bầu bạn bên cạnh mấy thập niên qua đời, không mảy may xao động.
Dưới mí mắt già cỗi kia, không một ai có thể thấy được sự ưu sầu trong đôi mắt ấy, bàn tay gầy gò nhăn nheo cầm một bàn tay già nua khác.
Các vãn bối đang quỳ thầm than thở, cha/ tổ phụ/ tằng tổ phụ thật lãnh tình với nàng.
Bọn họ là một đôi phu thê tương kính như tân, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là tương kính như tân.
Đôi tay gầy đét kia cầm đôi tay gần như không có nhiệt độ, giọng khàn khàn già nua: "Đình Đồng, nàng chờ ta."
Chờ ngươi?
Xúi quẩy!
Đình Đồng nằm trên giường, đôi mắt đục ngầu ngày xưa trong trẻo lạ thường, cái đầu u trầm ngày xưa có vẻ cũng sáng suốt hơn nhiều, nàng nhìn lão đầu tóc trắng bù xù, trong lòng càng ghét bỏ.
Lúc trẻ ngược lại còn phong hoa tuyệt đại, nắm quyền hành trong tay, là người trong mộng của bao nhiêu nữ tử khuê các, rốt cuộc người phàm không địch lại năm tháng, nếp nhăn chằng chịt, khom người gù lưng, tóc trắng thưa thớt, lại ở thời điểm nàng chết, nói những lời không thể hiểu nổi.
Y~, xúi quẩy!
Điều duy nhất khiến cho lão phụ nhân trên giường không phục là, nàng không có kiên trì được lâu hơn lão đầu này, mà chết ở trước mắt lão.
Trên người càng ngày càng lạnh, lão phụ nhân cảm giác được sinh mệnh xói mòn, nàng tận lực tranh thủ thời gian giao phó hậu bối, cho đến trước khi nhắm mắt, dù một câu nàng cũng chưa từng nói với nam nhân bên mép giường.
Trong thoáng chốc, sau khi nàng nghe tiếng kêu gào bi thương đau xót của hậu bối, là giọng nói không cam lòng mà kiên định của trượng phu, "Đình Đồng, ta nhất định sẽ đến tìm nàng, nàng nhất định phải chờ ta."
Chờ ngươi?!
Người không thể, ít nhất là không cần.
Tông phụ sống thọ qua đời tại gia, không thể táng nhập phần mộ tổ tiên, ở lại nơi núi lớn vô danh, phần mộ hiện đầy đường vân quái dị vặn vẹo, tiếng tụng kinh thật lâu không ngừng, càng giống như muốn người trong phần mộ hồn phi phách tán.
Người trong tộc không dám ngăn trở, e sợ uy nghiêm của lão giả.
...
"Đình Đồng, Đình Đồng, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe không vậy?"
"Này, sao vẫn còn thất thần?"
Giọng nói không kiên nhẫn đánh thức Đình Đồng, tựa như một con cá nhảy khỏi nước, Đình Đồng đột nhiên mở mắt ra, ngây ngốc mờ mịt, hô hấp dồn dập.
Trần Lâm:??
Ông giơ tay lên trước quơ quơ, định hấp dẫn chú ý, "Đình Đồng, này, tỉnh hồn."
"Đau, đau đầu!" Đình Đồng ôm đầu ngồi xuống, trong đầu vù vù lốc xoáy băng tuyết, như kẽ hở trên đỉnh núi, gió thổi vào, từng đợt rít gào.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy, đau đớn đến co rút.
Trần Lâm bị dọa sợ lui về phía sau, giật mình lắp ba lắp bắp: "Cô, cô sao vậy?" Đừng có mà ăn vạ.
Hoảng hốt, chơi vơi, tất cả gió bão đều khuấy động ở trong đầu, trán nổi gân xanh, đối với người đàn ông nói: "Vị đại nhân này, thiếp quả thực khó chịu, xin giúp thiếp gọi đại phu."
Đã không còn tâm lực so đo đây là một nam nhân, khát vọng cầu sinh buộc nàng mở miệng cầu cứu, bởi vì thật sự rất đau, đau thấu xương, đau đến tận linh hồn.
Nghiền nát, lại dán lại, phá ra lại hợp lại.
Nàng xuống địa ngục?
Tại sao lại xuống địa ngục?
Đạo diễn Trần thấy cô không giống giả bộ, lập tức gọi cấp cứu, vội vàng đỡ cô ngồi xuống: "Cô gắng gượng một chút, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới thôi."