Không nên bình tĩnh thế này, cô làm sao có thể cam lòng.
Quên đi, không cần biết Đình Đồng nghĩ gì, ông ta chỉ cần cho cư dân mạng một cái công đạo.
Vốn dĩ nên trực tiếp đuổi cô đi, nhưng có người muốn giữ cô...
Đối với nhóm mười lăm, cũng chính là vị trí áp chót!
Bây giờ người chế tác vẫn còn ốm, lần trình diễn trên sân khấu tiếp theo, e rằng đó sẽ là một trò hề.
Trần Lâm: "Được rồi, chờ khi nào cô khỏe lại thì tiếp nhận nhóm mười lăm đi."
Sau khi Trần Lâm rời đi, Đình Đồng vụng về làm quen với điện thoại di động, bên trong vật nhỏ vuông vức có đủ thứ, thật là thần kỳ.
Ở lại bệnh viện mấy ngày, Đình Đồng đau đầu, cơn đau đè ép linh hồn dần biến mất, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Cứ như thể nỗi đau trước đây chỉ là ảo giác.
Cũng cảm giác thân thể thoải mái hơn nhiều, có chút sức lực.
Nhưng mà bị bệnh cũng không có ai tới thăm, rõ ràng còn có người nhà cơ mà.
Đối với vấn đề này, Đình Đồng chỉ có thể thở dài, không có cách nào khác, sau đó vô cùng vui vẻ mà xuất viện.
Thay bộ đồng phục bệnh viện rộng thùng thình ra, mặc vào một chiếc váy có chút ngắn, bó sát, tôn lên đường cong cơ thể. Phía trước phẳng phiu gọn gàng, lộ ra hai cánh tay, chỗ dưới đầu gối lộ ra ngoài, khoe ra bàn chân trắng như tuyết.
Đình Đồng bước ra đại sảnh, đứng chờ ở cửa. Có những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-voi-tu-cach-la-nguoi-che-tac-nhom-nhac-nam/3119173/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.