Editor: My.
Giang Dã ngắm súng ngay đầu Phil, ngón trỏ để hờ trên cò súng.
Trong năm giây ngắn ngủi này, Giang Dã biết mình do dự.
Phil chặn trước họng súng, không biết sợ khiêu khích anh. Giang Dã thở sâu một cái, xoay người muốn đi ra ngoài, bàn ghế phía sau bị lật ngã, cái khay rơi xuống đất, cái óc văng ra khắp sàn.
Vẻ mặt Phil bỗng trở nên hốt hoảng, bàn tay đưa ra được một nữa lại rụt trở về, nụ cười trên mặt cứng ngắc, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Trung tướng, tại sao ngài không giết tôi?"
Giang Dã: "Không cần nữa." Đến dũng khí để tiếp tục sống hắn cũng mất rồi, anh không cần ra tay làm gì nữa.
"Trung tướng ngài phải đi rồi sao? Có còn trở lại không?" Thay vì nói Phil đang hỏi anh, thà nói hắn đang nói chuyện một mình, con ngươi màu đen được chiếu sáng bởi ánh lửa, hắn nhìn anh chằm chằm, như xuyên qua anh để nhìn vào hư không.
Cho dù người này làm rất nhiều chuyện xấu, Giang Dã vẫn không thể dùng ánh mắt của kẻ địch để nhìn hắn.
"Trung tướng, nếu ngài tìm thấy mẹ tôi, có thể giúp tôi hỏi một câu không?"
"Nói đi."
"Chuyện mẹ nói con đã làm hết rồi, con rất muốn mẹ... Không, không phải câu này." Bỗng hắn không muốn nói câu đó, nước mắt từ hốc mắt lăn dài xuống.
"Con mãi yêu mẹ." Khóe môi hắn hiện ra ý cười, ánh sáng trong khoảnh khắc này như che đi hết tất cả những xấu xa, vẫn là cậu thiếu niên sạch sẽ như ban đầu.
Bên ngoài ngôi nhà tuyết rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-sau-khi-tra-tan-khan-gia-bang-ky-nang-dien-xuat/782424/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.