Edit by Đào Không Sợ Ma
Nghe thấy Dung Thanh Thanh gọi lớn như vậy, trên khuôn mặt ôn hòa của Cố Thạc hiện lên một vết nứt. Anh hơi động mắt nhìn Dung Thanh Thanh, sau đó chậm rãi lùi lại nửa bước.
Cố Thạc hỏi: "Dung Thanh Thanh, cô không sao chứ?"
Anh nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Dung Thanh Thanh, như thể muốn biết bộ phận nào của cô lại có vấn đề vậy?
“ Tôi không sao.” Dung Thanh Thanh tự nhiên đặt tay mình lên cánh tay Cố Thạc, có chút quen thuộc khó tả, “Sao lúc muốn về nhà tổ lại không gọi cho tôi ?”
Cố Thạc dừng lại một chút, vẻ mặt vô cảm, rút khuỷu tay ra khỏi tay Dung Thanh Thanh.
“Sao lại phải gọi cho cô ?”Cố Thạc vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu hai ngày trước Dung Thanh Thanh không ở nhà Cố làm ầm ĩ, Cố phu nhân đã không tức giận như vậy.
Nói thật, Cố Thạc thực sự lùi lại nửa bước sao? Có vẻ như bây giờ cô ấy thực sự không thích.
Tương lai của chị đây nam nhân có chút vấn đề , hiện tại cảm thấy Cố Thạc thật sự rất vừa mắt.
Vì vậy tất nhiên phải chọn tha thứ cho anh ấy.
Trong phòng khách, mọi người đang nói chuyện nghe thấy giọng nói của Dung Thanh Thanh liền im lặng
Hôm nay bà Cố mặc một bộ trang phục màu xanh ngọc hồ Metasequoia, vai và lưng thẳng tắp.
Dù đã ngoài năm mươi nhưng trông giống chỉ mới bốn mươi tuổi, thời gian trôi qua cũng không để lại nhiều dấu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-sau-khi-tham-gia-show-hoang-da-cua-vo-chong/3480567/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.