"Không sao đâu." Ứng Lê lau lại nước đọng trên mặt, vén mái tóc ướt ra sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi.
Mắt cậu tương đối nhạy cảm, khi xuống nước sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu, vừa rồi xoa một chút, ngược lại càng không thoải mái.
Thẩm Nghiêu thấy cậu vẫn dụi mắt, đoán chừng mắt cậu bị dính nước, liền tìm khăn mặt từ trong ngăn tủ đưa cho cậu, nói: "Lau đi."
Ứng lê do dự một chút.
Thẩm Nghiêu nói: "Sạch sẽ, chưa dùng qua."
"Cảm ơn." Ứng Lê nhận lấy khăn lau mặt, đồng thời cũng lau tóc.
Thấy cả người cậu ướt, Thẩm Nghiêu nói: "Mau trở về thay quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Cái này..." Ứng Lê nhìn đống hỗn độn trong phòng tắm.
Thẩm Nghiêu cười nói: "Tôi thu dọn là được rồi."
Ứng Lê xuống lầu đi ngang qua phòng ăn, bốn thành viên trên bàn ăn đang thảo luận công việc, cậu vùi đầu bước nhanh hơn, thầm nghĩ nhanh chóng đi qua, tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra cậu.
"Ôi, cậu bảo mẫu, sao thân thể cậu lại bị ướt sũng thế này?" Tạ Văn Thời kinh ngạc kêu lên.
Ứng Lê:...
Cậu biết Tạ Văn Thời chỉ đơn thuần muốn hỏi vì sao cậu lại bị ướt, nhưng bởi vì lượng từ vựng thiếu thốn, mới nói ra những lời như "thân thể ướt sũng", không có ý tứ gì khác, nhưng Ứng Lê lại cảm thấy những lời này có chút sắc khí, như thể trêu chọc cậu.
Trong lúc nhất thời, mọi người trên bàn đều nhìn về phía cậu, Tống Tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-sau-khi-lam-bao-mau-cho-mot-nhom-nhac-nam-hang-dau/2841567/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.