Cả nhóm yên lặng trong giây lát, bầu không khí có chút khó xử.
Ứng Lê phải mất vài giây mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Kỳ Tà.
Kỳ Tà cúi đầu, ánh mắt một mực dừng lại ở trên màn hình, giữa hai lông mày hình thành một nếp nhăn nhẹ, nguồn sáng yếu ớt từ màn hình khúc xạ tới, khiến lông mày và mắt hắn dịu lại.
Ứng Lê có chút ngoài ý muốn Kỳ Tà sẽ giúp cậu giải thích, bởi vì trải qua một ngày ở chung, cảm giác ranh giới của Kỳ Tà rất mạnh, thậm chí chí có thể gọi là lạnh lùng, giống như tuyết trắng xóa trên đỉnh núi kỳ lạ, cao thượng lạnh lẽo, không thể tiếp cận, nhưng Ứng Lê hiện tại lại cảm thấy hành động này của hắn còn rất ấm áp, rất có tình người.
Trong nhóm đã có người đi ra hòa giải.
Tạ Văn Thời gửi một biểu tượng cảm xúc, nói: "Thầy Lý, anh bảo mẫu của bọn em mới 20 nha."
Tống Tức Mặc cũng nói: "Đạo diễn Lý lại biết bảo mẫu trước đây của chúng ta là dì."
Lần khó xử này là do Ứng Lê gây ra, cậu cũng không thể làm chim cút không nói lời nào, thế là cậu liền gõ bàn phím nói: "Chào đạo diễn, cứ gọi tôi là Tiểu ứng......"
Đạo diễn vui vẻ đồng ý, bầu không khí dần trở nên sôi nổi.
Trương Thiếu Lăng nói người của tổ tiết mục ngày mai sẽ đến lắp đặt thiết bị, kêu bọn hắn ngủ sớm, để lại ấn tượng tốt với người ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-sau-khi-lam-bao-mau-cho-mot-nhom-nhac-nam-hang-dau/2841559/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.