"Ứng Lê. "Dương Hữu An chạy nhanh tới, thấy Ứng Lê còn chưa đi, trong lòng cảm thấy may mắn.
Ứng Lê thấy hắn lo lắng chạy tới, cho rằng đã xảy ra chuyện gì: "Sao vậy?"
Dương Hữu An thở hổn hển, đưa đồ trong tay cho Ứng Lê: "Bánh táo, cậu quên cầm rồi."
"Vừa rồi tôi vội quá nên quên mất." Ứng Lê nói với giọng tiếc nuối. "Cảm ơn, đã làm phiền cậu rồi."
Dương Hữu An nói: " Không sao, tôi đưa cậu đến cổng trường."
"Ứng Lê! "Giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên.
Ứng Lê theo phản xạ có điều kiện ngước mắt nhìn qua.
Dưới gốc cây ngô đồng, một thanh niên cao lớn đội mũ đeo khẩu trang đang vẫy tay chào cậu, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua tán lá cây ngô đồng, kéo dài bóng hắn, khiến dáng người của hắn trông càng cao hơn.
Ứng Lê căng thẳng, chạy chậm tới: "Sao cậu lại xuống xe? Bị fan nhận ra thì sao?"
Trường học của cậu có không ít người hâm mộ Number, bộ dáng của Thẩm Nghiêu quá bắt mắt, cho dù họ không biết hắn là thành viên của Number, họ vẫn sẽ bị bao vây.
"Tôi sợ cậu không tìm được, liền xuống dưới chờ." Thẩm Nghiêu thản nhiên cười, "Tôi che dấu như vậy, ai biết được."
Ứng Lê hạ thấp giọng, nói: "Có chút hồng... mắt người độc, chỉ cần cậu lộ đầu tóc bọn họ đều có thể nhận ra."
Thẩm Nghiêu làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Có phóng đại như vậy không?"
"Đương nhiên là có."Trong lớp có vài bạn học nữ theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-nen-noi-tieng-sau-khi-lam-bao-mau-cho-mot-nhom-nhac-nam-hang-dau/2841554/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.