Nhìn hai người ngồi đối diện ngọt ngào dựa sát vào nhau, lòng tôi vẫn cố giữ một tia hy vọng.
Có lẽ người yêu đương qua mạng với tôi căn bản không phải Quý Tuần đâu.
Là do tôi đoán sai thôi?
Nghĩ vậy, tôi liền gọi điện ngay cho người yêu qua mạng của tôi.
Không có gì bất ngờ, điện thoại Quý Tuần đổ chuông.
Tôi bỗng có chút khẩn trương nên vội vàng bỏ máy xuống.
Tiếng chuông điện thoại cũng ngừng lại.
Phù Hiểu ngồi bên cạnh tò mò: "Ai vậy anh?"
Quý Tuần né tránh ánh mắt cô ấy: "Một người trong hội học sinh thôi."1
"Thật tình, đã nói với họ là hôm nay anh bận nhiều việc nên đừng tìm anh rồi còn gì, thế mà vẫn gọi." Phù Hiểu oán trách.
"Để anh ra nhắn hỏi xem là có chuyện gì." Quý Tuần bày ra bộ dạng xin lỗi rồi đứng lên đi đến ban công gửi tin nhắn.
Ngay sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn: [ Sao lại gọi anh thế? Nhớ anh à?]
Tôi ngẩng đầu, thấy Quý Tuần đang quay lại đây từ chỗ ban công, bộ dạng hờ hững này so với trong điện thoại, hoàn toàn không giống cùng một người gì cả.
Tôi đã nhiều lần nghĩ đến cảnh lần đầu gặp nhau của chúng tôi.
Có lẽ anh ta sẽ ôm tôi, có lẽ anh ta sẽ cười hỏi tôi rằng có nhớ anh ta không.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được, anh ta lại dẫn theo bạn gái mới đến gặp tôi.
Đúng là tạo hoá trêu ngươi mà.
Sau khi Quý Tuần ngồi xuống, Phù Hiểu lại làm nũng: "Này, hai người hôm nay bị sao thế, cứ cầm điện thoại suốt thôi."
Tôi cười với vẻ xin lỗi: "Tớ gửi nốt một tin nhắn cuối là xong rồi đây."
Nói rồi, tôi cầm điện thoại lên gửi cho Quý Tuần tin nhắn cuối cùng: [ Chúng ta chia tay đi.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]