Chiều tối khi từ Lâm gia trở về căn chung cư của mình Lý Dịch Phong liền mệt mỏi ngồi trên bàn làm việc một lúc lâu. Y suy nghĩ đủ thứ chuyện rồi mới đi dọn dẹp tắm rửa leo lên giường ngủ.
Đồng hồ trong phòng điểm 1 giờ, Lý Dịch Phong mở bừng mắt quát khẽ về phía cửa sổ: "Ai!"
Y bật người dậy vụt ra mở cửa sổ
Gió đêm thổi thóc vào mặt, màn đêm dày dặc yên tĩnh chỉ có vài tiếng lá cây lâu lâu xào xạc theo gió.
Chẳng có gì cả...
Ánh mắt y loé tia nghi hoặc, từ lúc đi tắm y đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cảm giác không thoải mái như bị nhìn trộm khiến y luôn đề cao cảnh giác nhưng rồi lại chẳng phát hiện được gì.
Giấc ngủ y rất nông, chỉ cần có một chút tiếng động nhỏ cũng đủ làm y tỉnh giấc, trừ mấy lúc ngất đi do vết thương đầu tái phát. Lúc nãy cảm giác bị nhìn chằm chằm quá rõ ràng, giống như có một ánh mắt nóng bỏng không chớp mắt nhìn mình từ cửa sổ.
Hiện tại cảm giác đó đã biến mất.
Ánh mắt y lạnh lùng nhìn cảnh Ninh Thành về đêm, đèn đường sáng rỡ, dù đã 1 giờ khuya nhưng vẫn còn lác đác người đi qua đi lại.
Sau khi ánh sáng mặt trời lặng, tại những thành phố lớn đông đúc dân cư thường thể hiện ra một mặt tráng lệ xa hoa, để rồi ẩn dưới đó là những thứ dơ bẩn đen tối.
Có lẽ bóng đêm khiến con người ta thả lỏng, dễ phô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-thay-cau-roi/2932915/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.