🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Năm tôi 11 tuổi.

Do tôi ốm yếu nên bị bọn ở công viên đẩy ngã, tôi tức lắm, nhưng không làm gì được.

Tôi không khóc, vì tôi là con trai, phải mạnh mẽ, mẹ tôi bảo thế.

Tôi bỏ đi vòng vòng chơi thì thấy một cô bé mập mạp mũm mỉm ngồi ở dưới gốc cây xanh ở bãi đất trống với hai cái má bánh bao, hai cái đuôi tóc đâng yêu và cả cái mái ngố ngố nữa.

Nhỏ đó đang ngồi khóc, thấy thế tôi tiến đến ngồi cạnh nhỏ, tôi dỗ dành nhỏ sẵn tiện làm quen, tại tôi thấy nhỏ đáng yêu quá.

" cậu sao thế? sao lại khóc? bị bắt nạt sao? "

Nhỏ không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu

" mẹ mình hay gọi mình là tiểu Bát, còn cậu tên gì ? "

" Xuân Nghi " nhỏ gạt nước mắt rồi cười tươi trả lời tôi

" tôi 11 tuổi, cậu bao nhiêu ? "

" tôi 10 tuổi, vậy gọi cậu là anh rồi, anh tiểu Bát "

Tôi với nhỏ đó nói chuyện rất lâu, như đã thân nhau từ trước.

Nhưng một hồi thì trời gần tối, tôi phải về nhà.

Nhưng nhỏ đó mai phải về rồi, tự nhiên tôi cảm thấy buồn vô cùng, vì thế tôi đành hi sinh thân mình cho nhỏ cắn một cái thật mạnh vào bắp tay tôi, răng nó còn hơn răng chó nữa, cắn máu chảy tuôn tả luôn, nhưng không sao.

Tôi tạm biệt nhỏ rồi đi về, lúc đi tôi vẫn lẩm bẩm cái tên Xuân Nghi ở trong miệng

Và thế là ngày nào tôi cũng sang bãi đất trống chơi, nhưng không khi nào thấy nhỏ Xuân Nghi nữa.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/4136903/chuong-75.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.