Dì Vương dẫn nó lên lầu hai, phòng nó ở cạnh phòng của Thất Bát.
" Con ở phòng này nhé "
" Nhưng mà.. dì ơi, đồ của con còn để ở nhà bà ngoại "
" Không sao, chút nữa dì kêu người chuyến đến đây, sẵn tiện dì sắm thêm mấy bộ quần áo cho con "
" Không cần mua quần áo thêm đâu dì, đồ của con còn nhiều lắm " nó nói với giọng hơi ngượng ngạo.
" Được rồi, mai con đến trường luôn được không? "
" Dạ được "
" Tí nữa sẽ có người mang quần áo đi học đến cho con, con nghĩ ngơi đi, dì xuống dưới nhé "
" Dạ.. dì Vương, cảm ơn dì "
" Có gì đâu mà cám ơn, hồi còn đi học mẹ con lúc nào cũng mang cơm theo cho dì ăn đó "
"Dạ.. "
Khi dì Vương vừa đi, nó đóng cửa lại, ngồi xuống và bắt đầu khóc nức nở. Nó nhớ mẹ với bà nó lắm, nó còn chưa kịp ăn món bánh xèo mà nó thích thì bây giờ mẹ với bà đã đi rồi. Khóc 1 hồi lâu, nó leo lên giường và ngủ 1 giấc.
Không biết nó ngủ bao lâu, bỗng có tiếng gõ cửa làm nó tỉnh giấc. Nó nhanh chóng bước ra mở cửa, là Thất Bát gõ cửa, hắn không thèm nhìn mặt nó mà chỉ nói 3 chữ rồi quay lưng đi xuống dưới lầu :
" Xuống ăn cơm "
Hàn Thất Bát - con trai duy nhất của Hàn gia, hắn đẹp trai lắm, còn cao ráo trắng trẻo, hắn cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799491/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.