Sáng ngày hôm sau, nó thức dậy sớm tắm rửa, VSCN để chuần bị đến trường. Nó cột tóc đuôi ngựa, để mái ngố thưa và 2 cọng râu cá trê. Đồng phục trường nó là chiếc áo sơ mi trắng có chiếc nơ đỏ ở trước ngực, váy chữ A dài hơn đầu gối 1 chút, xong xuôi nó bước ra khỏi phòng cùng với đôi mắt đỏ hoe và thâm đen, cũng đã đủ biết nó đã khóc cả đêm qua, sáng thức dậy vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa bước ra khỏi phòng thì tiểu Bát cũng từ phòng bên cạnh bước ra [ tiểu Bát là tên gọi ở nhà của na9, còn ở trường ai dán gọi na9 bằng tiểu Bát thì xác cmn định với anh na9 nha ]
" Đêm qua lại khóc à " hắn nheo mày hỏi Xuân Nghi.
" Không có " nó cố gắng cười tươi nhất có thể và trả lời.
" Đi xuống ăn sáng "
Nó gật đầu 1 cái rồi đi theo hắn xuống lầu, dì Vương đã ngồi sẵn ở đó đợi, gặp nó từ trên lầu bước xuống, bà vội đứng bật dậy rồi kéo nó vào bàn ăn.
" Mau đến ăn sáng, hôm nay dì làm món cơm rang thập cẩm nè "
" Dạ "
Trong lúc ăn, tiểu Bát hay hỏi Xuân Nghi và 2 người họ trò truyện vô cùng vui vẻ, điều này khiến cho dì Vương ngạc nhiên vì đứa con trai lạnh lùng của bà chưa nói với người ngoài được nữa câu mà hôm nay lại nói nhiều như thế. Bà nhớ lúc bà nói với tiểu Bát về việc Xuân Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799489/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.