Không đợi ông Mẫn tiếp tục nói, chú Hàn nói tiếp :
" Tiễn khách "
Ở đâu đó xuất hiện vài người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen rồi kéo gia đình nhà họ đi, mặc kệ họ khóc lóc cầu xin.
" Chủ tịch Hàn, đừng như vậy mà, ông suy nghĩ thêm đi "
" Hàn lão gia, Mẫn thị sẽ phá sản mất, huhu "
Nó đứng nhìn bọn họ gào khóc và bị những người đàn ông kia kéo đi, nhìn thấy cũng tội tội.
" Tiểu Bát, mình làm vậy có quá đáng không.. " nó ngước mặt lên nhìn hắn.
" Đồ ngốc, quá nương tay với nọ rồi quá đáng cái gì? anh chưa cạo trọc đầu con nhỏ ẻo lả đó là may " hắn cúi đầu, cốc nhẹ đầu nó một cái.
Nó bĩu môi rồi đi đến chú Hàn đang ngồi ở sofa, cúi người lẽ phép.
" Con cảm ơn chú Hàn.. "
" Haha, con bé này, có gì đâu mà cảm ơn, người nhà với nhau cả mà " ông bật cười.
" Dạ.. " nó gãi gãi đầu cười cười.
_____________________
Hôm nay nó hồi phục những vết thương trên mặt rồi nên mới đến trường, nó bước xuống xe cùng với Hàn Thất Bát khiến ai cũng ngoái cổ lại nhìn. Quả thật nó xinh hơn trước kia nhiều, tóc ngắn có vẻ hợp với nó hơn, nhưng nó vẫn cứ thấy tóc dài xinh hơn ý.
Đang đi trên hành lang khối 11, một bóng đen bổ nhào đến lưng nó, ôm chặt nó từ phía sau.
" Tao nhớ mày quá à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799435/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.