" Chuyện này... "
" Ơ mà anh Thất Bát đâu rồi dì ? " Tiểu Mỹ không muốn cho dì Vương nói tiếp mà trực tiếp bỏ vali lại đó rồi đi vào phòng bếp.
Bước vào phòng bếp, thấy hắn đang đứng rửa bát, Tiểu Mỹ vui mừng chạy lại đứng cạnh hắn :
" Anh Thất Bát!! em đến chơi đây!! "
" Ai cho cô tới đây? cút " hắn lườm cô ta bằng đôi mắt hình viên đạn.
" Sao anh lại nói thế với em ?? " ả ta lại rưng rưng đôi mắt tỏ vẻ đáng thương.
" À mà sao anh lại rửa bát thế? vợ anh đâu? vợ anh mà lại để anh rửa bát à? đúng là không ra thể thống gì " ả ta đứng khoanh tay trước ngực không ngừng mỉa mai Xuân Nghi.
" Cô mà nói một tiếng nữa tôi xồn cái bao tay này dô họng cô đó tin không? " hắn lạnh lùng trả lời, rửa xong, hắn úp chén lên, rửa tay rồi đi ra phòng khách.
" Anh đợi em với !!! " Tiểu Mỹ cứ lẽo đẽo theo sau hắn.
" Tiểu Mỹ à, e rằng con ở đây không tiện.. " dì Vương từ chối khéo nó.
" Dì Vương.. con ở nhà một mình sợ ma lắm.. người làm đã nghỉ hết rồi.. ba mẹ sợ con thân con gái một mình yếu đuối không an tâm mới gởi con qua đây ở, dì Vương cho con ở đi huhu " Tiểu Mỹ lại tiếp tục tỏ ra đáng thương, rưng rưng nước mắt.
Lúc này tiếng chuông điện thoại dì Vương vang lên, là bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799425/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.