Cuối cùng ông cũng chịu về Việt Nam. Cả nhà vui như mở hội. Nhưng ông nội chỉ vui vẻ với Xuân Nghi và Hàn Thất Bát, chú Hàn với dì Vương vừa xuất hiện ông lại cau mày khó chịu. Ông đây cũng giận dai lắm nha, cho chừa cái tội dám không về thăm ông lâu như thế.
" Ông nội, ông muốn đi dạo không, con dẫn ông đi quanh hoa viên nhé, ở trong nhà hoài không tốt đâu ông ạ " Xuân Nghi đề nghị.
" Được, chỉ cần con dẫn ông đi đâu cũng đi "
" Để con đỡ bố " chú Hàn thấy thế chạy đến định đỡ ông lên.
" Tránh ra, Xuân Nghi đỡ ông " ông phũ phàng hất tay chú Hàn ra, đưa mắt nhìn Xuân Nghi.
" Vâng.. " cô đến đỡ ông lên, sau đó dẫn ông ra hoa viên sau nhà.
Chú Hàn lắc đầu bất lực.
Cô khoác tay ông rồi dẫn ông đi vòng vòng ngắm hoa. Ông lớn tuổi rồi nên đi chậm, lưng hơi còng và mỗi khi trời se lạnh tay chân ông hơi bị rung. Cô nhẹ nhàng bước chậm theo ông, thỉnh thoảng lại trò truyện cho ông vui.
Đi một lúc cô sợ ông nội mệt nên dẫn ông đi lại một chiếc ghế gỗ dài rồi đỡ ông ngồi xuống.
" Ông sao lại cáu gắt với chú Hàn với dì Vương thế ạ ? " Cô thắc mắc hỏi.
" Bọn chúng là lũ bất hiếu. Lâu rồi chúng không về thăm ông, xem thường cái mạng già này rồi "
" Ông nội, không phải vậy đâu. Năm nay Hàn thị làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799397/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.