Cô tỉnh dậy, thấy vô cùng đau rát vùng phía dưới, cô sanh thường nên cũng không đau nhiều lắm. Nhìn thấy Thanh Thanh bên cạnh đã ngủ gục trên chiếc ghế sofa, cô nhẹ giọng gọi :
" Chị Thanh Thanh "
Ngủ không sâu nên nghe thấy tiếng gọi Thanh Thanh liền tỉnh dậy, chạy đến bên giường cô hỏi han :
" Tỉnh rồi hả? Có đau chỗ nào không ? "
" Không ạ, con em đâu rồi ? "
Lúc này 1 người y tá bước vào. Một người ẵm đứa bé để lên ngực cô cho nó uống ngụm sữa đầu tiên.
Nhìn thằng bé dưới ngực trái mình, cô bỗng nhiên rơi nước mắt. Nhìn thằng c.u cậu này lại nhớ đến bố nó rồi. Ta nói thằng c.u này y chang bố nó, giống Xuân Nghi mỗi 2 cái má lúm đồng tiền sâu húp. Lúc trước Hàn Thất Bát có cho cô xem ảnh hồi nhỏ của anh, 2 bố con nhà này không lẫn đi đâu được, giống y như đúc.
_______________________
1 năm qua. Anh đêm nào cũng rất khổ sở vì không có cô bên cạnh, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được. Đến khi thiếp đi một lúc lại bừng tỉnh vì gặp ác mộng. Thành ra anh ốm yếu đi rất nhiều vì mất ngủ.
Ấy thế lúc nào anh cũng làm việc chăm chỉ và hay chăm sóc bản thân chỉ để được đẹp trai - sạch sẽ - thành công khi đứng trước mặt Xuân Nghi. Anh vẫn sẽ nuôi hi vọng rằng chắc chắn sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa. Nhưng anh đâu biết, cuộc gặp mặt ấy kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799371/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.