Nói xong thím Phương cúp máy, nhìn chầm chầm nhóc Minh Quân đang ngồi đó giải rubik.
" Ê nhóc kia "
....
" Bà nói con không nghe hả? "
........
" Thằng nhóc kia ! "
" Mẹ bảo con không nói chuyện với người lạ " Nhóc Minh Quân chưa đầy 5phut đã giải được cục rubik 3×3 trên tay.
" Hứ, không nói thì không nói. Ngồi yên ở đây không được quậy phá nghe chưa " Nói rồi thím Phương vào nhà bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Còn dì Vương sau khi nghe điện thoại của thím Phương thì bà tức giận như con nhím xù lông. Cướp luôn tay lái của chồng mình để phóng xe với tốc độ bàn thờ về nhà.
" Bà chạy từ từ, tui chưa muốn chết, thiện style thiện style " chú Hàn ngồi cạnh chắp tay lên trán phù hộ.
" HÀN THẤT BÁT!! HÔM NAY TAO SẼ GIẾT MÀYYYYYYYYYYYYY "
Vừa lái xe bà vừa hét toán lên đến nổi xe ở phía trước bà đều dạt sang một bên.
[....]
*RẦM
" Con tiện nhân kia !!! " dì Vương xông thẳng lên phòng Hàn Thất Bát, mở tung cửa ra.
" bà chủ ơi từ từ, nghe tôi nói đã " thím Phương chạy lên cản dì Vương.
" Tránh ra "
Dì Vương hầm hầm đi lại giường, thấy Hàn Thất Bát nằm một mình đắp chăn, bà tung cái chăn ra chỉ vào mặt người đang nằm cạnh anh :
" Con ti.. ủa, thằng nhóc này ở đâu ra thế? " Bà nhìn Minh Quân đang nằm cạnh Hàn Thất Bát.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tim-em-lau-lam-roi/2799363/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.