Tuy Vô Minh không biết viên châu kia là bảo vật gì nhưng hắn không khó đoán được nó tuyệt nhiên không phải phàm vật, hơn nữa có thể nó có liên quan đến những ảo cảnh trong hang động và việc Tiểu Hàn đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có lấy được nó mới có thể kết thúc chuyện này.
Nhẹ nhàng đặt Tiểu Hàn xuống một góc hắn khẽ vuốt ve mặt nàng nói.
--“ Nàng chờ ta một lát nhé.... “.
Nói xong hắn đứng dậy sau đó bước vào vầng sáng của viên châu, sau lưng hắn chân mày Tiểu Hàn tự nhiên nhíu lại có vẻ rất đau buồn.
Quả thật viên châu kia không phải phàm vật vừa mới tiếp cận nó hắn đã cảm thấy một cổ áp lực đè ép xuống, không những tứ chi toàn thân mà ngay cả tâm trí linh hồn cũng bị đè nén, chỉ mới bước được mấy bước hắn đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chóng mặt buồn nôn khó chịu vô cùng. Càng lại gần áp lực càng lớn tựa như Thái Sơn áp đảo khiến chân hắn không chịu nổi mà chùng xuống, hắn cảm thấy máu huyết toàn thân như ngừng lại, cơ thể đau nhức, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả lên, không tự chủ mà ói ra một ngụm máu. Hắn cắn răng chịu đựng mà bước tiếp, từ trước tới nay hắn vẫn là một kẻ kiên trì, nếu chỉ có một chút khó khăn mà đã chùng bước thì hắn đã không sống được đến giờ. Mắt nhìn chỉ còn một đoạn nữa là đến được chỗ cái giá đỡ thế nhưng ngay lúc này lại phát sinh dị biến, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397197/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.