--“ Thủy Nhạc, cô nương đang làm gì đó.. “.
Vô Minh vừa bước vào vừa cất tiếng hỏi.
--“ Là công tử sao, ta, ta không sao mời người vào “.
Thủy Nhạc nhìn thấy hắn bước vào liền nhanh chóng lấy tay lau nước mắt trên mặt, thế nhưng vì quá vội vàng nên đã làm mặt mình lem luốc nhìn vô cùng buồn cười.
--“ Cô nương khóc sao... “.
Hắn nhẹ bước lại gần sau đó quan tâm hỏi.
--“ Đâu.. Đâu có... Ta làm gì có khóc chứ.. “.
Nàng trái tim như nhảy dựng, giống như đứa bé ăn vụng bị phát hiện, lắp ba lắp bắp.
--“ Cô nương thật là nói dối rất là dở tệ a, nhìn khuôn mặt bị chính mình làm cho lem luốc rồi kìa.... “.
Hắn mắng nhẹ nàng một câu sau đó lấy ra một chiếc khăn đưa cho nàng.
--“ Cảm ơn công tử.. Huynh sao lại tốt với ta như vậy.... “.
Nàng nhận lấy chiếc khăn từ tay hắn bẽn lẽn nói.
--“ Thật ngốc a... Chúng ta hiện tại cũng tựa như người một nhà, những ngôn từ khách sáo đó đừng nên dùng tới..... “.
Hắn thao thao nói mà quên để ý câu nói của mình, cái gì mà người một nhà, nói vậy chả khác gì làm người ta hiểu nhầm.
--“ Người một nhà... “.
Quả nhiên là hiểu nhầm, nàng nghe xong liền ngơ ngác hỏi.
--“ Ta.... Ta nói nhầm, ý ta là chúng ta tựa như thân thuộc, nên không cần phải khách sáo như vậy... “.
Hắn biết mình sai lời nên liền chống chế.
--“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397137/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.