Màng đêm phủ xuống ngọn song đầu sơn, như một bóng ma, đem nhân gian cuốn vào bóng tối vô cùng vô tận. Màng đêm lạnh lẽo là thế, nhưng trên song đầu sơn lại vô cùng náo nhiệt, lúc này đèn đuốc sáng bưng, giữa sân còn có một đống lửa lớn. Tất cả các chúng phỉ trong bang đều quây quần xung quanh, rượu chè ca hát, vô cùng vui vẻ. Vô Minh ngồi lặng im bên một góc vắng, trên tay cầm bình rượu nhỏ, chốc chốc lại đưa lên dốc một ngụm, ánh mắt cứ nhìn xa xa có chút thẩn thơ, Tiểu Bạch Bối nằm trên đùi hắn lười biếng ngáp dài, dường như không thích cảnh náo nhiệt như này.
--" Vô Minh công tử, tại sao không đi đến vui vẻ cùng bọn họ mà lại ngồi một mình...".
Từ xa vang lên tiếng nói ngọt ngào yểu điệu, Thiên Nhi từ từ bước đến ngồi cạnh hắn.
--" Không có gì.. hì hì...".
Hắn cười hì hì đáp lời, chợt đưa mắt nhìn nàng, lúc này trong tay cũng cầm một vò rượu, nét mặt có vẻ vì say mà trở nên ửng hồng khiến nàng càng trở nên kiều mị, vô cùng hấp dẫn.
--" Đang có tâm sự sao...".
Nàng nhìn hắn mỉm cười.
--" Không, chỉ là đang nhớ về một người mà thôi".
Hắn nhìn lên bầu trời đêm cảm thán nói.
--" Nhớ một người sao, thế hiện người đó giờ ở đâu".
Nàng nở một nụ cười thanh thúy nhìn hắn.
--" Ta cũng không biết, năm năm qua ta đã không gặp nàng, không biết nàng giờ ra sao.".
Nói đến đây trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397095/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.