Ngồi trong phòng, trong đầu nhớ lại nụ hôn ngọt ngào ban nãy, nhớ vẻ mặt ngại ngùng của nàng hắn khẽ mĩm cười. Gạt tất cả qua một bên hắn lại bắt tay vào việc chế tạo, thời gian cứ thế trôi qua.
.........
Trời sáng.
--" Oáp...,"
Vô Minh mở cửa vương vai, lại một đêm thức trắng, và số Hắc liên châu( là lựu đạn nhưng hắn đổi tên cho oách chút) trong túi tăng lên không ít. Hôm nay hắn phải làm việc rồi, cũng không thể nghỉ mãi được dù gì hắn chỉ là hạ nhân.
Công việc của hạ nhân ở Lâm gia củng không nhìu lắm, thế nên chỉ mất một buổi sáng là hắn đã làm xong tất cả. Cũng nhờ thế mà hắn hiểu thêm về cái Lâm Gia này, giàu rất giàu, nơi ở của lâm gia này vô cùng rộng lớn, người hầu hạ nhân nhiều vô số, đình viện san sát nhau làm hắn nhớ lại mấy cảnh trong phim cổ trang, thật giống y chang. Đang định trở về phòng thì hắn bắt gặp thứ hắn không nên thấy, Cuồng Ngưu, chính là con bò đã húc hắn mấy hôm trước. Nhìn thấy nó trong tâm hắn dấy lên một tia tức giận, miệng cười độc ác, chắp tay sau lưng thong thả bước, Cuồng ngưu nhìn thấy hắn đi tới thì khịt mủi khinh bỉ, thằng này không phải là tên bị mình húc văng mấy hôm trước sao giờ còn dám đến trước mặt mình, thế nhưng nó lại thấy có gì đó không ổn hắn đang đứng đó chìa ngón tay ngoắc ngoắc nó vẻ mặc trêu trọc, nhất thời nộ khí xung thiên tên này dậy mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397034/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.