803# Chủ thread tuyệt vọng:
Ăn xong rồi, nam thần đã về nhà, giờ tôi đang chờ chỉ thị về nhiệm vụ tối nay trong phòng nghỉ.
Nói thật, đồ ăn ở canteen khá ngon, cũng rất đa dạng, chỉ là người qua kẻ lại không có không khí hẹn hò.
Nhưng vì nhiệm vụ, tôi cũng không thể làm gì khác, nam thần… ít nhất thoạt nhìn cậu ấy cũng không để bụng.
Điều kiện gia đình nam thần rất tốt, hoặc có thể nói cậu ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc, rất lễ độ, lúc ăn thì ăn chậm nhai kỹ. Tay cậu ấy rất đẹp, môi cũng đẹp, cái gì cũng đẹp! Cho dù chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái, tôi không thể ngăn mình ngắm cậu ấy mãi. Nhưng có vẻ cậu ấy không để ý đến ánh mắt của tôi… lúc nói chuyện với tôi cậu ấy cũng cụp mắt, không ngẩng đầu lên.
Mỗi tội hình như nam thần hơi khảnh ăn, tôi thấy cậu ấy chẳng có món nào thích mấy, hơn nữa cũng ăn rất ít, chưa ăn được bao nhiêu đã buông dao dĩa, hèn chi nam thần trông gầy vậy.
Sức khoẻ cậu ấy không tốt lắm, đáng lẽ nên ăn nhiều hơn mới phải. Nhưng tôi không biết nên đưa ra đề nghị này với cậu ấy như nào, nói vậy liệu có bao đồng quá không? Có khi nào sẽ khiến nam thần không vui hay không? Nói chung… cuối cùng tôi cũng không nói chuyện này với cậu ấy.
Hoặc tôi có thể viết một bức thư nhắc nhở cậu ấy, hoặc bảo với người máy gia chánh nhà cậu ấy.
Lúc tạm biệt nam thần, tôi có nói lần ăn này quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-rat-tuyet-vong/63758/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.