Họ cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho cả chó con luôn rồi, nhưng nam thần vẫn ôm chặt chó con, chó con vừa nhìn chằm chằm tô cơm vừa rên ư ử, tìm mọi cách để giãy giụa nhưng đều không thoát khỏi tay cậu ấy.
Thấy tôi ra, người máy gia chánh thông báo với nam thần là đã có thể dùng bữa, lúc này nam thần mới thả chó con xuống đất, nhìn nó đạp mấy cái chân mập ngắn tũn chạy đến tô cơm của nó.
Tôi nghĩ mình nên xin lỗi nam thần về chuyện tối qua trước, vì vậy tôi chủ động nói lời xin lỗi, nói tối qua tôi uống quá nhiều nên đã có những hành vi kỳ lạ, hy vọng cậu ấy có thể thông cảm.
Mới đầu nam thần chỉ cười thôi, sau đó cậu ấy bắt đầu hỏi tôi tại sao sau khi say lại chạy đến chỗ cậu ấy. Tôi không biết nên giải thích sao nữa… chỉ cảm thấy rất rất xấu hổ…
Người máy gia chánh đúng lúc đứng ra chữa cháy, giục chúng tôi mau dùng bữa, nói ăn xong nam thần còn phải đến bệnh viện thăm anh cậu ấy, tôi cũng có thể đi cùng cậu ấy.
Chúng tôi bèn cùng ngồi xuống ăn điểm tâm. Tôi vốn định im lặng không nói chuyện, nhưng nhớ tới lời mọi người từng nói, lúc im lặng ánh mắt tôi trông rất đáng sợ, vậy nên tôi quyết định nói chuyện gì đó nhẹ nhàng để làm dịu bầu không khí.
Tôi bảo nam thần: “Đồ ăn ngon lắm.”
Nam thần ngẩng đầu nhìn tôi, mắt cậu ấy trợn tròn, có vẻ như rất kinh ngạc.
Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-rat-tuyet-vong/1926555/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.