"Sao cậu lại phớt lờ tôi?" Sau khi đo xong vòng eo, Phương Nghiên Duy tìm đến Lộ Chấp: "Nói thật đi, học bá, có phải cậu lén lút theo dõi tôi không?"
Đầu bút trong tay Lộ Chấp dừng lại trên giấu: "Thị lực, cậu còn sót cái này nữa."
Phương Nghiên Duy: "Ồ"
Vừa vặn đúng lúc đám người Hà Tuế Tuế ầm ĩ xông tới, đẩy Phương Nghiên Duy ra xa một đoạn.
Phương đại nhân ngồi xuống ghês, cười với cô ý tá ở bên cạnh
Y tá ngẩn người, mở bảng kiểm tra mắt, để cho cậu xem.
"49" Phương Nghiên Duy đọc dãy số, "Tôi biết này, là số thứ tự học sinh của Chấp ca"
Lộ Chấp đang đi chợt dừng lại một chút, nhìn về phía này
"Không tồi." Y tá lật một trang, thay vào đó là hình vẽ, " cái này thì sao?"
Phương Nghiên Duy híp mắt: "Nấm, nấm độc ô, cái ở góc bảng"
Hà Tuế Tuế: "..." Sao mà ngay cả chủng loại cũng nhìn ra được vậy.
"Đó là chiếc ô!" Chị y tá cười ra tiếng, " Được rồi, qua rồi, đi kiểm tra thị lực đi."
Khóe miệng Lộ Chấp khẽ giật giật
" Mắt Phương ca của chúng ta chắc chắn sẽ không có vấn đề." Hà Tuế Tuế hét lên với hai nam sinh gần đó, "Không giống hai người các cậu, nhìn cái gì cũng ra màu vàng."
Phương Nghiên Duy quả nhiên không bị cận thi.
Kiểm tra sức khỏe xong, học sinh lớp 11-1 lại quay về lớp học
Cậu vốn muốn đi cùng với Lộ Chấp, nhưng khi quay đầu, Phương Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-quyen-ru-cau-ta/3335662/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.