Ở cổng trường, Phương Nghiên Duy nghiêng người, đánh giá cậu bạn nhỏ bé mà cậu vừa cứu.
Ồ.
Không nhỏ, khá cao.
Thậm chí còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Nam sinh mặc đồng phục quy củ, đeo một chiếc balo màu đen ngay ngắn sau lưng, trên tay trái còn cầm một quyển sách --
《 phẩm đức và tu dưỡng 》
Tên mọt sách này đúng là không dễ cứu đâu.
Ngay thời điểm cậu đưa tay ra định kéo đi, không biết là do không thích con đường này hay là bị nó làm cho nóng bỏng chân, căn bản là kéo không nhúc nhích nổi được hắn.
Cũng may trong lúc cậu vội vàng, đầu ngón tay cào lên trên mu bàn tay tên mọt sách 3 cái.
Bây giờ hình như vẫn còn đang để lại vết sẹo.
"Cậu có sao không?" Cậu hỏi, "Chưa bị đánh chứ?"
Người trước mặt lạnh nhạt ừ một tiếng, móc từ trong túi ra một cặp kính đen, đeo lên trên mặt mình, ánh mắt không chút gợn sóng cách một tầng thấu kính dừng ở trên người cậu.
Phương Nghiên Duy: "......"
Bộ dạng thì trông thần thái lóa mắt như Nữ Oa, sao tính tình lại ngớ ngẩn như vậy chứ?
Mất hết cả hứng.
Đơn thật độc mã, cứu ra được một tên vô ơn, cậu không hiểu sao bản thân lại có chút khó chịu.
Cậu nhìn khắp xung quanh, dường như không hề có bất kỳ dấu hiệu theo đuôi nào của mấy tên dân anh chị đầu sặc sỡ kia.
Cậu đơn giản chỉ là cởi bỏ chiếc khẩu trang đen trên mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-quyen-ru-cau-ta/2627761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.