Trong tai nghe là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, tiếng trống dồn dập, làm cho Phương Nghiên Duy sững người đứng tại chỗ.
Lộ Chấp dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào tai nghe bên trái, âm thanh trong tai nghe Phương Nghiên Duy lại biến thành "Áo sơmi giá 9500 penny", tận lực bồi tiếp một đoạn giao tiếp tiếng Anh.
Cậu đột nhiên cảm thấy xui xẻo gấp mười, tháo tai nghe trả lại cho Lộ Chấp.
Đúng lúc gặp chủ nhiệm khảo sát tự học đi qua, Phương Nghiên Duy vội vàng quay đầu lại.
"Tay Phương ca của chúng ta, cmn thật đúng là linh hoạt." Chủ nhiệm thoáng qua một cái, Hà Tuế Tuế tiếp tục nói với người bên cạnh, "Ai ngờ đôi tay đè người ta xuống đất này cũng có thể gảy đàn? Đúng là một người thu hút mà."
" Câu "khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*" cuối cùng thì tôi cũng đã có thể hiểu rồi." Hà Tuế Tuế nói.
(khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*: Nhẹ ấn, miết dây, gảy từng khúc)
Nam sinh đàn Tỳ Bà rất hiếm thấy, mà đa số đều là nam sinh khí chất nhã nhặn nho nhã.
Kiểu khoa trương giống Phương Nghiên Duy không ai bì nổi này, cầm đàn trên tay, lại là một kiểu đẹp khác.
Phương Nghiên Duy nghe Hà Tuế Tuế khoác lác lung tung, cười cười, cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay của mình.
Đã lâu không có đụng đến đàn, tùy tiện gãy dây cung vài cái, trên ngón tay liền bị nổi vài vết phồng rộp nhỏ, còn rất đau.
Nhưng cậu không có băng cá nhân bên người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-quyen-ru-cau-ta/2627750/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.