Trước khi chuyển trường, Phương Nghiên Duy thường xuyên cùng mấy người Lâm Dữ Tống đến khu trò chơi điện tử chơi điên cuồng.
Cậu không nghiện game, chỉ cảm thấy loại hình giải trí có tính chất cạnh tranh này rất có khả năng làm cho tâm tình người ta thả lỏng.
Nhưng hôm nay cậu chơi không quấ thoải mái.
Lộ Chấp thẳng tắp đứng bên cạnh cậu, cách không xa không gần nhìn cậu, làm cho lần chơi xe mô tô này của cậu tương đối... Tuân thủ các quy tắc giao thông.
Như thể tăng tốc độ một chút thôi cũng sẽ bị thu bằng lái xe luôn vậy, hai phút ngắn ngủi nhưng làm cho cậu cảm thấy như bị kim châm vậy.
Học sinh giỏi có khuôn mặt như tảng băng, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, không phù hợp với ánh đèn sặc sỡ của khu trò chơi điện tử này.
Phương Nghiên Duy lái không nổi nữa.
Cậu phớt lờ vẻ mặt lãnh đạm của Lộ Chấp, đẩy người, đi đến một khu vực khác.
Lộ Chấp mặc cho cậu nắm lấy tay mình, vô định đi về phía trước, dừng ở trước máy ném bóng rổ.
Còn có thể nháo đến mức nào nữa đây.
Phương Nghiên Duy cầm quả bóng rổ, vững vàng ném vào giỏ, mấy cô gái xung quanh đã đi theo bọn họ rất lâu, đứng lại nói chuyện với bọn họ.
Ném bóng không sợ tăng tốc, Phương Nghiên Duy chơi rất tốt.
Trên đầu ngón tay của cậu còn dán một miếng dán màu trắng lấy từ chỗ Lộ Chấp, cổ tay linh hoạt xoay một cái, có thể ném bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-quyen-ru-cau-ta/2627748/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.