- Vợ.. Vợ tôi...
Bác sĩ mệt mỏi cởi bỏ khẩu trang, thở một hơi dài, trên mặt ông bóng dầu, mồ hôi chảy bết bát. Điều này càng khiến Cửu Chấn như lo sợ chuyện không hay với Thụy Ly. Rồi vị bác sĩ hiền hậu đáp:
- Anh yên tâm nhé... Vợ anh là một người phụ nữ rất kiên cường. Cô ấy đã vượt cạn thành công, đứa bé sinh ra sức khỏe ổn định rồi... Còn về phần cô ấy, mất máu và mất sức nên đã ngất mấy lần trong lúc sinh... Trong một tuần tới là sức khỏe sẽ yếu, anh chú ý chăm sóc bồi bổ nhé...
Cửu Chấn thở một hơi dài ra, ánh mắt căng tròng ra ban nãy đã thu nhỏ lại, trút bỏ bao gánh nặng, anh nói nhỏ:
- Chân thành cảm ơn ông...
Thụy Ly hôn mê sâu, cả buổi hôm đấy chưa tỉnh. Theo bác sĩ có lẽ ngày mai cô sẽ có chuyển biến tốt hơn. Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt ở ngoài ngồi trông, Cửu Chấn đi theo y tá phòng trẻ sơ sinh. Cô y tá bế bồng ra một cậu bé mắt nhắm li bì, đã được tắm rửa sạch sẽ, đóng bỉm, mặc quần áo và cho ăn sữa xong xuôi rồi. Để ủ ấm thân nhiệt thì cậu bé được quấn một chiếc khăn to bên ngoài, Cửu Chấn bế trong tay con trai mình, vòng tay anh rộng lớn nâng niu một sinh linh nhỏ bé. Anh nhìn con rồi cười nhẹ, một nụ cười an tâm và hạnh phúc.
Tối hôm đấy.... Thụy Ly từ từ mở mắt ra. Trên tay trái của cô quấn chằn chịt dây kim truyền, cổ tay bị bắt ven bằng một mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon/976970/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.