Sáng sớm hôm sau, tất cả tập trung tại tập đoàn Mục. Cả đám quản lí đứng co ro trong phòng, khép nép vào nhau. Duy chỉ có Lão trưởng khoa giờ này chưa tới. Cửu Chấn liếc nhìn đồng hồ, anh ghét nhất loại trễ hẹn hay đến muộn. Trước đây chưa ai từng dám làm điều này, vậy mà Lão tự cho mình cái quyền ấy. Khuôn mặt anh đen kịt lại, gia tăng thêm sự bực tức trong lòng.
Từng tên quản lí báo cáo kết quả điều tra, ai cũng chỉ lặp lại một câu nói:
- Chưa rõ tung tích
Hết người này rồi người khác cũng chỉ nguyên câu trả lời y hệt. Cửu Chấn phát điên lên, anh hê hết đống tài liệu trên bàn xuống. Khung ảnh chụp Thụy Ly ( Tuê Mạn năm xưa) rơi xuống đất, vỡ kính tan tành. Báo hiệu 1 điềm không lành với cô
Cửu Chấn như con thú dữ, muốn chạy lại để cào xé róc xương từng tên một nhưng rồi cửa phòng mở ra, bước vào là Lão trưởng khoa với dáng đi nghênh nghênh, khuôn mặt tươi tắn không âu lo, sợ sệt rúm ró như những ngày hôm trước. Lão bước vào, nhìn đám người đang chịu tội lấm lét, khép nép vào nhau thì cười ha hả, nói lớn:
- Ôi những chú rùa... Còn đang rụt cổ sau chiếc mai to lớn kia à?
Điệu bộ hống hách này từ đâu mà có cơ chứ? Cả đám quản lí nhìn lão với ánh mắt khó hiểu, trong đầu cùng suy nghĩ:
- Cha này điên mẹ rồi? Uống thuốc chưa?
- Đm chắc làm bác sĩ bên khoa Thần kinh nên điên mẹ theo
- Tối qua chắc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon/976951/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.