Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau
Tuê Mạn cứ đi tung tăng, ung dung, hôm nay tâm trạng cô phơi phới, thoải mái vô cùng. Từ đằng sau, chiếc xe tải vẫn với tốc độ đó, lao như 1 hung thần trên đường, hướng liêu xiêu, lọang choạng...Và điều gì đến cùng phải đến... .....Kíttt....Rầm.... Chiếc xe tải đâm thẳng vào cả người Tuê Mạn, cô bật cao lên rồi ngã dập xuống đất, toàn thân xước sát, trầy hết da. Phía trên đầu máu chảy 1 lượng lớn từ mũi và tai. Toàn thân cô giờ bê bết máu, thê lương vô cùng. Chiếc xe tải sau khi đâm thì lao hẳn xuống đồng ruộng. Trời vừa đang nắng mát, gió nhè nhẹ lại rào 1 cơn mưa, nước mưa thấm vào cả cơ thể đầy máu của Tuê Mạn khiến nó loang lổ ra đường. Nước mưa hoà với máu và nước mắt của Tuê Mạn, cô nằm bất động tại đây, mắt mở he hé, nước mắt lăn dài từ khóe xuống, môi mấp máy điều gì.... Rồi từ từ dân quanh đấy hốt hoảng chạy tới, nhìn từ chính diện trên cao, ánh mắt Tuê Mạn hướng nhìn lên trời, mưa vẫn như trút hết xuống, mọi người xung quanh thì như được quay chậm lại, tâm điểm là cô. Trác Tâm nhận được tin, từ nhà chạy nhanh hết sức ra. Đến nơi, cô thấy Tuê Mạn nằm đó, máu loang ra thì vô cùng khiếp đảm, hét lên kinh hoàng: - Ôi trời Tuê Mạn....Mày làm sao thế này? Cô chạy lại, ôm tấm thân Tuê Mạn lên, máu theo đó thấm cả vào người của Trác Tâm. 30 phút sau, Tuê Mạn được đưa vào bệnh viện trong trung tâm Thành phố, khoa cấp cứu. 1 lượng lớn các bác sĩ được huy động, ai ai cũng hớt hải. Đầu tiên họ xét nghiệm máu của Tuê Mạn, xem cô có mắc các bệnh liôn quan đến vấn đề di truyền hay không rồi mới bắt đầu phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật kéo dài 8 tiếng trôi qua...Trác Tâm đau đáu nhìn vào căn phòng, nơi Tuê Mạn đang được giằng co sự sống từng chút một. Bên trong, các bác sĩ và đội ngũ y tá đang phẩi cầm máu rất nhiều, máu của Tuê Mạn chảy ra liên tục, hơi thở hấp hối, mắt lờ đờ. Cô bị chấn thương nặng về vùng não- nơi thần kinh và kiểm soát các hoạt động cơ thể. Tối đến, ca phẫu thuật đã xong. Vị bác sĩ trưởng mệt nhoài đi ra, gật đầu có nghĩa là đã ổn định. Trác Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vị bác sĩ nói tiếp: - Bệnh nhân về cơ bản là đã ổn định, máu lưu thông bình thường, các cơ xương gãy đã được băng bó và sẽ lành trong tầm 2 tuần...nhưng vấn đề là...do bị đập đầu mạnh, thần kinh bị tổn thương và có chút lệch, có thể cô Đàm đây sẽ mất trí nhớ... Trác Tâm nghe mà hoảng ra, vội hỏi: - Vậy...vậy bạn tôi..có thể nhớ lại không? Vị bác sĩ nói tiếp: - Có...nhưng khi vào 1 trường hợp hay hoàn cảnh nào...cô ấy sẽ xảy ra hiện tượng đau đầu dữ dội, lúc ấy các mảng kí ức dần hình thành trở lại... Nói rồi ông rời đi, Trác Tâm đứng ngoài nhìn vào ô cửa, nước mắt chảy nhoè ra. Sáng hôm sau, Tuê Mạn tỉnh dậy, lơ mơ nhìn xung quanh, hai tay dơ lên trước mặt, cô lẩm bẩm đếm: - 1..2..3..4..5..6..7..8..9..10...Mình có 10 ngón tay hihi. Đếm chân đã... Cánh cửa phòng bật mở, Trác Tâm bước vào, tay cầm theo cặp lồng cháo. Thấy Tuê Mạn tỉnh rồi, cô đi lại nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh, nói: - Xin chào mày. Tao là Tô Trác Tâm- người bạn thân nhất của mày đấy... Tuê Mạn lơ ngơ nhìn, rồi bâng quơ hỏi: - Ơ mà tôi là ai nhờ? Trác Tâm bèn nói: - Tao sẽ cho mày 1 cái tên khác sang chảnh...như tên tao. Mày là Thụy Ly..Đàm Thụy Ly... Tuê Mạn gật gù, tên cô giờ là Thụy Ly, không còn là Tuê Mạn nữa. Trác Tâm nói nhỏ: - Khoảng 3 ngày sau là mày bình phục rồi...Lúc ấy tao đưa mày sang Anh, có gia đình tao, rũ bỏ đau thương nơi này đi nhé... Thụy Ly gật gù, cười toe toát như đứa trẻ. Điều này khiến Trác Tâm đau lòng vô cùng, cô nén nước mắt, lấy cặp lồng múc cháo ra đút Thụy Ly ăn... ...3 ngày sau... Thụy Ly được Trác Tâm dắt tay đi đến sảnh bay. Cô ngơ ngơ nhìn xung quanh, cái gì cũng là lạ với cô. Thụy Ly chân còn quấn băng nơi đầu gối, tay thì còn chút xước sát trên làn da trắng, khuôn mặt cô đã tươi tỉnh hơn...Thụy Ly giờ như đứa trẻ, cô luôn miệng kêu ca, các hành động hết sức dễ thương. Dáng người cô cũng nhỏ bé nên ai ai cũng để ý. Vào khoang tàu bay, Thụy Ly ngồi gần cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài với những đám mây trắng bồng bềnh, vô cùng đẹp... Thế là Thụy Ly đã không còn ở đây, không còn nhớ về Tuê Mạn, không còn nhớ về Cửu Chấn,...Sẽ như vậy nếu cô không phải gặp lại anh 1 lần nữa. Tại toà tháp công ty Mục, Cửu Chấn vẫn hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời, chợt 1 chiếc máy bay lớn đi qua, thu vào tầm mắt anh. Sân bay quốc tế cách công ty của Cửu Chấn độ 20 km. 1 khu đất rộng với hệ thống bay hiện đại bậc nhất. Anh mê man nhìn theo hướng chiếc máy bay, nó bay từ từ rồi vượt khỏi tầm mắt của Cửu Chấn. Rồi có người hớt ha hớt hải từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp nói: - Thưa ngài..hơ..hơ...có tin báo...chị Tuê Mạn vừa ở Sân bay Quốc tế Nội địa...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau