Thực ra, hắn cũng không biết rất sớm.
Đối mặt với sự chất vấn của Đường Minh Hề, Diệp Hành chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền mặt dày vô sỉ gật gật đầu.
Hắn còn dám gật đầu?!
Đường Minh Hề trong lúc nhất thời không suy nghĩ cẩn thận xem chính mình đã lộ chân tướng ra từ lúc nào.
Chóp tai cậu đỏ bừng, di dời tầm mắt: “Ừm.”
Suy nghĩ một chút, lại phải phân tranh cao thấp: “Dù sao cũng là cậu thích tôi trước.”
“Ừm.”
“Cho nên địa vị của cậu vẫn tương đối thấp, cậu hiểu rõ chưa.”
Đường Minh Hề phát hiện, sau khi thừa nhận thích Diệp Hành, dường như nói ra cũng tựa hồ không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Cậu cảm giác không khí quanh thân an tĩnh hơn rất nhiều, trong trời đêm tràn ngập hương vị nhàn nhạt mà pháo hoa pháo trúc vừa bị thiêu đốt, xen lẫn tiếng vui đùa ầm ĩ của người thân và trẻ nhỏ ở trang viên cách đó không xa giao tạp bên nhau.
Tầm mắt của Diệp Hành dừng ở trên mặt Đường Minh Hề, tựa hồ có điểm sợ chính mình mở miệng ra sẽ đánh vỡ sự chân thật của giờ khắc này.
“Đường Minh Hề, tôi hiện tại có thể lý giải là, anh đã đáp ứng tôi rồi đúng không.”
“.”
“Cho nên anh thích tôi đúng không.”
“……”
Hắn muốn hỏi mấy lần nữa?!
Những lời buồn nôn này nói một lần Đường Minh Hề liền cảm thấy đủ thẹn thùng.
Diệp Hành cố tình còn nói chưa đủ, đầu tiên hỏi Đường Minh Hề một lần, sau đó lại dường như lầm bầm lầu bầu: “Cho nên anh thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123328/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.