Điều quan trọng là nam tiểu tam, khiến cho sự tình càng trở nên thú vị hơn.”
“Hừ, tôi biết tên này, tính tình kém muốn chết, ỷ vào chính mình được bế lên đùi, cả ngày tôi đều sẽ chửi cậu ta.”
“Mặc kệ là nam hay là nữ, tiểu tam đều sẽ phải chết!!”
“Yue*, đau lòng cho lãnh đạo của cậu ta, gặp được cái cực phẩm gì thế……”
*Yue (yue了): có nghĩa là nôn mửa, nhưng không có gì xuất hiện. (干哕)
“Có ai có thể giải mã một chút khách hàng của cậu ta là ai hay không, tò mò quá?”
“……”
Các bình luận bên dưới Weibo càng lướt xuống lại càng khó coi.
Tiểu Cầm phát hiện sắc mặt của Đường Minh Hề không thích hợp, vội vàng nói: “Anh đừng nhìn, đều là một đám quần chúng ăn dưa ngốc nghếch thôi.”
Đường Minh Hề nghĩ trăm lần cũng không ra, loại chuyện này như thế nào sẽ rơi vào trên đầu mình?
Cậu phỏng chừng là lần đầu tiên gặp được, cho nên hơn nửa ngày đại não cũng vẫn trống rỗng, chờ tới thời điểm phản ứng lại, trước tiên liền muốn vì chính mình giải thích một chút.
Dù cho có là ai đi nữa, khi bị không khẩu bạch nha *bôi nhọ như vậy đều thực khó chịu.
*Không khẩu bạch nha ( 空口白牙): có nghĩa là nói mà không thực tế, và nói vô nghĩa
Đường Minh Hề đăng nhập Weibo muốn trả lời mấy cái quần chúng ăn dưa không rõ.
Nhưng là không nghĩ tới một khi làm mới, toàn bộ Weibo với 10.000 lượt truy cập đều đồng loạt biến mất.
Đường Minh Hề:?
Làm mới một lần nữa, thực sự biến mất rồi?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123320/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.