Bị sốt thì làm sao?
Cũng có phải là mình ép hắn nửa đêm vẫn phải đứng hứng mưa bán thảm* đâu? =)
*Bán thảm: tỏ vẻ đáng thương để lấy được sự thương hại từ người khác.
Động tác của Đường Minh Hề thoáng chốc cứng đờ lại, sau khi thuyết phục bản thân bằng cách đổ hết mọi tội lỗi cho Diệp Tiểu Hành thì lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Hai tay của cậu nắm chặt vào áo sơ mi của Diệp Hành, sau đó dùng sức đẩy hắn ra, đôi chân thẳng tắp xinh đẹp của cậu cũng không cam lòng yếu thế, uốn gối lại rồi đẩy nhẹ vào phần bụng của Diệp Hành.
“Cậu buông tôi ra ngay! Tên biến thái chết tiệt này! Tôi sắp không thở nổi nữa rồi!”
Đường Minh Hề hết đánh lại đá, cuối cùng chỉ có thể thở hồng hộc mà cắn mạnh vào vai của Diệp Hành.
Trên phần vai áo sơ mi của Diệp Hành còn hiện rõ hẳn vệt nước.
Đường Minh Hề cắn suốt nửa ngày mà không thấy Diệp Hành có động tĩnh gì.
Cậu há miệng rời đi, đôi tay đặt lên vai của người kia rồi đẩy một cái.
Ớ?
Động rồi này TvT
Đường Minh Hề vội vội vàng vàng bò xuống giường, động tác mạnh đến mức đẩy hẳn Diệp Hành từ trên người mình xuống.
Hai chân đặt lên sàn xong cậu mới có một chút cảm giác an toàn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là nhanh chóng gọi điện cho anh đến đón mình về.
Diệp Tiểu Hành quả nhiên là một tên biến thái!
Chắc chắn là một tên cuồng giam cầm người khác! Nếu mình chạy chậm một chút nữa, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123290/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.