Đến buổi tối, Lương Như không nỡ để cho Đường Minh Hề đi, giữ cậu lại qua đêm.- ---Đọc FULL tại truyentop.net---
Điều này làm cho màn trình diễn của Đường Minh Hề không thể không kéo dài tới chín giờ tối.
Trong ánh mắt mong đợi của Lương Như, Đường Minh Hề và Diệp Hành trở về phòng.
Vẫn là cái phòng lần trước, giống như đặc biệt giữ lại cho Đường Minh Hề.
Cái này gọi là gì?
Khuê phòng trước khi chưa đám cưới hả?
Suy nghĩ trong đầu của Đường Minh Hề hơi thay đổi, đã làm cho mình trở nên kinh ngạc.
Trong lúc ở Minh Hề Nhất Hiệu, Đường Minh Hề và Diệp Hành đều tách ra ở hai tầng lầu.
Nhưng mà đã có kinh nghiệm ở chung tại phía Đông Ninh Thần trước đó, lúc này Đường Minh Hề không lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cho đến khi hai người rửa mặt xong, Diệp Hành mở tủ ra, phát hiện vốn dĩ chăn bông nên để ở đó giờ đã trống rỗng.
Đường Minh Hề đã sớm thay áo ngủ nằm trên giường rồi, bởi vì có người ngoài ở đây, cậu không thể không biết xấu hổ lăn qua lăn lại trên giường.
Thấy bóng lưng đứng yên bất động của Diệp Hành, cậu ngáp một cái: “Làm sao vậy?”
Diễn cả ngày cũng không mệt đến ngủ đi hả? Không hổ là nam chính.
“Không thấy cái chăn trong tủ quần áo rồi. Chắc là bị bà nội lấy đi rồi.”
“Hả?”
Đường Minh Hề ngồi thẳng dậy.
Không thấy cái chăn vậy Diệp Hành ngủ ở đâu?- ---Đọc FULL tại truyentop.net---
“Tôi ngủ ghế sô pha.”
Diệp Hành nói xong, quay người đi tới cái ghế sô pha nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123277/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.