“Chờ đã!”
Đường Minh Hề cực kì khó hiểu, tại sao hôm nay mọi người đều muốn giằng co bộ tây trang này với Diệp Hành thế nhỉ?
Trước thì Đường Vũ, giờ lại còn tới cả cháu trai của cậu nữa?
Cho nam chính một bộ quần áo để hắn mặc cũng không được à?
Hoắc Nhất Nhiên đã bị ghen tuông điều khiển cả lý trí, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc áo sơ-mi trắng trên người của Diệp Hành.
Đó là chiếc áo mà Đường Minh Hề tự tay mua cho hắn! Chú nhỏ từ trước đến giờ còn chưa mua cho mình bất kì một thứ gì đâu!
Nếu giờ phút này Đường Minh Hề nghe được những lời độc thoại nội tâm của Hoắc Nhất Nhiên, cậu nhất định sẽ lập tức đưa cái tên thần kinh này đến cửa hàng tây trang thủ công kia ngay và luôn.
Mua, mua, mua, muốn mua gì thì mua, chỉ cần cậu đừng ở trước mặt nam chính tự tìm đường chết xong lại muốn kéo theo cả tôi là được! Tôi mua hẳn cả cửa hàng cho cậu luôn được chưa!
Hoắc Nhất Nhiên nghe được giọng của cậu, quả thực cũng dừng lại một chút.
Mấy người hầu đang định đi lên lột quần áo của Diệp Hành ra cảm thấy cực kỳ khó xử, không biết nên nghe nhị thiếu gia nhà mình hay là Hoắc Nhất Nhiên nữa.
Đường Minh Hề cởi áo khoác trên người mình ra, gió thổi qua lạnh tới mức phát run. Vì để giữ vững hình tượng, cậu cố gắng nhịn để không rụt cổ vào.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu liền đặt áo khoác tây trang của mình lên vai của Hoắc Nhất Nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1123256/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.