Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June
***
Trần Uyên dẫn Mục Tinh Thần nhanh chóng đi lên đỉnh núi nơi cậu từng cắm rễ hơn trăm năm. Trải qua khoảng thời gian tự thân chữa trị, linh khí xung quanh bị cướp sạch đã khôi phục một chút, ngược lại hàn khí vẫn rét lạnh như cũ.
Đến nơi quen thuộc, Mục Tinh Thần vô thức muốn biến thành bản thể trở về cắm rễ xuống chỗ này, nhưng ý nghĩ dạo qua một vòng trong thức hải liền bị cậu mạnh mẽ ép xuống.
Cậu giơ tay kéo bàn tay buông xuống bên người Trần Uyên kéo đến eo mình, đắc ý nhớ lại vừa nãy sư tôn đã nói chuyện mình là đạo lữ của hắn, hừ hừ nói: "Người ôm con thêm một cái đi."
Trần Uyên không nói một lời ôm sát eo Mục Tinh Thần, một tay ôm lấy người, giữa tiếng kháng nghị hừ hừ ôm người đến trung tâm nơi linh khí cằn cỗi nhất, chính là chỗ Mục Tinh Thần từng cắm rễ: "Không muốn về nhà sao?"
Nhà?
Mục Tinh Thần nhìn mảnh đất cách chân Trần Uyên chỉ có nửa nước kia, nhẫn nhịn đến mức lông mi bắt đầu khẽ run,đây là nơi cậu ở hơn trăm năm, hoàn toàn có thể gọi là nhà, hơn nữa... Cách rất gần, suy nghĩ muốn cắm rễ xuống trong đầu cậu càng ngày càng mãnh liệt.
Xảy ra chuyện gì vậy nè!
Trước đó rõ ràng không bị thế này?!
Mục Tinh Thần vội vàng ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của sư tôn nhà mình, cảm giác bị mảnh đất kia hấp dẫn hơi bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-cuop-nam-chinh/3570867/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.