Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: Ely
***
Bước chân dần đi về phía nhóm người cuối cùng của Trần Uyên hơi ngừng lại, hắn cụp mắt quét qua gương mặt ửng đỏ của Mục Tinh Thần, đôi mắt luôn luôn chẳng hề gợn sóng dần bị cảm xúc phức tạp chiếm cứ.
Tiểu đồ đệ thật sự tưởng đó chỉ là mơ. Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay, hắn có thể lựa chọn giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng... Hắn không thể nào làm như thế. Vứt bỏ cảm xúc phức tạp đi, hắn thật sự không nỡ để tiểu đồ đệ vừa hóa hình nhập thế liền mơ hồ nộp mình ra mà cái gì cũng không biết.
Trần Uyên im lặng thở dài: "Nằm mơ thấy gì?"
Rõ ràng người chủ động muốn nói với Trần Uyên mình mơ mộng xuân là Mục Tinh Thần, nhưng đến khi thật sự bị hỏi nằm mơ thấy gì thì cậu lại thẹn thùng không mở miệng được: "Cũng không, không có gì." Nói rồi vùi mặt vào giữa cổ Trần Uyên, dính sát cần cổ lạnh buốt của sư tôn nhà mình, mặt nóng không dám ngẩng lên.
Hai tay Mục Tinh Thần ôm thật chặt cổ Trần Uyên, nghĩ đến nội dung giấc mơ cậu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Cậu cũng không ngờ một trăm năm cậu chưa từng nằm mơ, một lần mơ liền mơ thấy... Mơ thấy được sư tôn đụ.
Xuyên qua cửa vào di tích là một thế giới khác. Trần Uyên ôm đồ đệ đến giờ vẫn xấu hổ không ngẩng đầu lên, tách khỏi những tu giả đang cẩn thận từng li từng tí thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-cuop-nam-chinh/3570862/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.