Chương trước
Chương sau
Mục Tinh Thần bị kết giới của Trần Uyên phong bế trên giường hàn băng. vì quá nhàm chán nên cậu bắt đầu dùng rễ của mình đâm xuống giường, đáng tiếc băng này cứng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu. Thử cả một hồi cũng chỉ làm đau chính mình mà rễ thì không thể chui vào.

"Được rồi." Mục Tinh Thần vặn vẹo uốn éo cái rễ có hơi đau đành từ bỏ công cuộc thử nghiệm. Cậu mở công pháp Trần Uyên vừa mới cho ra, nhìn thấy chữ bên trong lập tức tròn mắt: "... Hệ thống, cậu có thể giúp tôi phiên dịch một chút không?"

Tuy nói cậu đã chờ đợi một trăm năm ở thế giới này, thế nhưng cậu chưa từng học chữ ở đây!

"Có thể."

Hệ thống vừa chuẩn bị phiên dịch thì bị Mục Tinh Thần ngăn cản: "Đừng, cậu đừng giúp tôi phiên dịch, chúng ta sẽ đi hỏi sư tôn."

Có điều Mục Tinh Thần không ngờ rằng Trần Uyên bị nụ hôn của cậu quấy cho tâm loạn như ma. Con người sống mấy trăm năm chỉ kém một bước cuối cùng là có thể phi thăng thành tiên lại bất ngờ lẳng lặng tránh né tiểu đồ đệ của mình vài ngày. Cuối cùng hắn vẫn vì một vài nguyên nhân bất khả kháng lại mới xuất hiện ở ngoài phòng mình một lần nữa.

Trần Uyên đứng ngoài phòng hai phút rồi mới vươn tay mở một cái cửa trên kết giới, lập tức động tĩnh đang phong tỏa chặt chẽ trong phòng bị truyền ra. Hắn yên lặng lắng nghe, phát hiện tiểu đồ đệ yên tĩnh bất thường bèn cau mày đẩy cửa ra.

Hình ảnh tiểu đồ đệ mặt ủ mày chau nằm trên giường hàn băng, cánh hoa như sắp mất đi ánh sáng làm lòng hắn căng thẳng.

Trần Uyên bước nhanh đến bên giường, hủy bỏ kết giới nhốt Mục Tinh Thần liền nhận được oán niệm tủi thân của tiểu đồ đệ. Hắn im lặng thở dài hỏi: "Mấy ngày nay có luyện công đàng hoàng không?"

Mục Tinh Thần muốn dùng rễ đẩy tay Trần Uyên ra nhưng không thành công. Cuối cùng cậu vẫn bị nắm trong lòng bàn tay lạnh buốt của sư tôn nhà mình.

Khó chịu vì bị lạnh nhạt vài ngày nên cậu hờn dỗi thu cánh hoa lại, giả bộ mình vẫn là một nụ hoa. Giọng nói tủi thân bô bô vang lên trong đầu Trần Uyên: "Con không biết chữ! Người bảo con phải luyện thế nào!"

Câu trả lời này rõ ràng làm ngoài dự kiến của Trần Uyên. Ánh mắt hắn rơi xuống quyển công pháp mình để lại, trong con ngươi thanh lãnh xuất hiện nét lúng túng ngắn ngủi. Hắn quả thật quên mất bản thân chưa từng dạy chữ cho tiểu đồ đệ.

"Là vi sư sơ sót." Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu đồ đệ trắng không tì vết trong lòng bàn tay mình lặng lẽ mở cánh hoa đã khép ra, mùi thuốc thấm vào ruột gan lại bắt đầu tràn ra. Trần Uyên nhíu mày: "Thu dược lực cho tốt."

"Sao người hung dữ với con."

"..." Lông mày Trần Uyên nhíu chặt hơn: "Một khi người khác phát hiện mùi thuốc trên người con thì trong thời gian cực ngắn con sẽ trở thành đối tượng bị mọi người truy đuổi. Tương lai chỉ có thể bị ăn hoặc bị luyện thành đan dược, hiểu chưa?"

Mục Tinh Thần không trả lời ngay mà thuận theo cánh tay Trần Uyên leo lên bả vai hắn. Một cái rễ vững vàng cuốn lấy quần áo trên vai sư tôn, cố định bản thân rồi khom người đưa cánh hoa trắng noãn đến trước mặt Trần Uyên: "Sư tôn người muốn ăn con hả? Hẳn là con ăn rất ngon!"

Quả thật là đàn gảy tai trâu.

Trần Uyên nhức đầu vươn tay xoa xoa mi tâm. Bờ môi thì bị cánh hoa trắng như tuyết của tiểu đồ đệ đảo qua đảo lại, dược lực không biết nồng hơn ban nãy bao nhiêu lần chui thẳng vào trong miệng hắn, hắn nghiêng đầu tránh đi: "Xuống."

Mục Tinh Thần bị né tránh trực tiếp dán cả đóa hoa lên mặt Trần Uyên. Nghĩ tới vừa nãy bản thân muốn tức giận liền khẽ hừ một tiếng giòn tan : "Không xuống, người nhốt con ở đây lâu như vậy, người còn chưa đền cho con đâu." Nói đến đây lại bắt đầu uất ức: "Cho tới giờ con còn chưa từng tách khỏi người lâu như thế."

Năm sáu ngày đối với Trần Uyên chẳng qua chỉ là thời gian đả tọa một lần mà thôi, nhưng đối với Mục Tinh Thần nhiều năm qua chưa từng rời khỏi hắn quá hai ngày mà nói thì đã thật lâu thật lâu rồi. Huống chi cậu còn một mình một hoa cô đơn đợi trong phòng.

Hệ thống: "...?" Mặc dù tôi không phải người, nhưng dẫu gì tôi cũng vẫn luôn nói chuyện với cậu mà?!

Hơn nữa Mục Tinh Thần vừa nghĩ đến từ sau khi mình hóa hình đã bị lạnh nhạt hai lần là lại thương tâm khổ sở không thôi. Cậu dán vào mặt Trần Uyên uất ức lên án: "Có phải người không thích con hóa hình không? Tại sao sau khi con hóa hình người không để ý tới con nữa."

Trần Uyên thở dài, đưa tay nhéo nhẹ vào cái rễ đang quấn lấy hắn của Mục Tinh Thần: "Không phải không để ý tới con, là do mấy ngày nay vi sư quá bận rộn."

Bận là thật mà trốn tránh Mục Tinh Thần cũng là thật.

Mục Tinh Thần lập tức bắt lấy vấn đề Trần Uyên không trả lời trước mặt cậu, tiếp tục lên án: "Vậy là người không thích con hóa hình, người chỉ thích con làm một bông hoa."

Trần Uyên cảm thấy đầu bắt đầu hơi hơi đau. Tiểu đồ đệ vừa hóa hình cái gì cũng không hiểu, nhưng hắn đã sống mấy trăm năm, sao có thể tùy tiện nói ra chữ thích với tiểu đồ đệ của mình...

Có điều suy nghĩ đó không thể tiếp tục quá lâu. Cảm giác tiểu đồ đệ thương tâm làm dược lực điên cuồng tràn ra làm hắn dường như thỏa hiệp, bất đắc dĩ lên tiếng dỗ: "Không phải không thích.Con có hóa hình hay không trong mắt vi sư đều như nhau."

Rốt cuộc được sư tôn an ủi Mục Tinh Thần tinh thần chấn động, vội hỏi: "Nếu hiện tại con không bỏ ra, người có đẩy con ra không?"

Trần Uyên không đành lòng từ chối với tiểu đồ đệ tràn ngập mong đợi: "Sẽ không."

Hơn trăm năm ở chung nên Mục Tinh Thần hoàn toàn hiểu rõ Trần Uyên. Biết hắn là người tuyệt đối sẽ không lật lọng liền hoan hô rồi nhanh chóng chuyển từ bả vai sư tôn xuống lồng ngực lạnh lẽo, thời điểm được bàn tay khẽ nâng lập tức biến thành hình người.

Trần Uyên đoán được tiểu đồ đệ định làm gì, nhưng hắn không ngờ rằng lúc tiểu đồ đệ từ nguyên hình biến về sẽ trần truồng y như lúc hóa hình. Bàn tay của hắn vừa vặn dán lên eo Mục Tinh Thần, da thịt mềm mại trong lòng bàn tay khiến cả người Trần Uyên cứng ngắc.

"Sư tôn!" Mục Tinh Thần nâng cánh tay trắng nõn nà vòng lấy cổ Trần Uyên, dán chặt bản thân vào trong ngực hắn rồi ngửa đầu, trong vui sướng lẫn một chút uất ức: "Người không nên bỏ một bông hoa như con ở nơi này, lỡ như con bị người khác phát hiện, bị hái đi ăn sạch thì làm sao bây giờ?"

Cơ thể Trần Uyên cứng ngắc rời tay khỏi eo Mục Tinh Thần. Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của tiểu đồ đệ mềm mại cỡ nào. Lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua hắn có suy nghĩ không nên tu tới Độ Kiếp kỳ. Nếu không phải tu vi quá cao, hắn cũng sẽ không cảm giác rõ ràng như thế.

Vậy mà hết lần này tới lần khác Mục Tinh Thần trong ngực hắn còn lắc lắc nũng nịu: "Sư tôn, con bị ăn sạch thì người có nhớ con không?"

Đây là cái câu hỏi kỳ quặc gì vậy? Trần Uyên bất đắc dĩ cởi áo ngoài ra trùm lên Mục Tinh Thần, xác nhận da thịt không bị lộ ra ngoài nữa mới hơi thả lỏng: "Có kết giới, sẽ không có ai xông vào được."

Trước đó khi Trần Uyên cử động Mục Tinh Thần đã phát hiện mình bị đẩy ra liền vội vàng ôm chặt hắn rồi lên án: "Người vừa mới đồng ý sẽ không đẩy con ra!"

"... Trước tiên mặc quần áo đàng hoàng."

"Con không mặc."

Mục Tinh Thần ỷ mình vừa hóa hình không lâu, không kiêng nể gì đường đường chính chính giả bộ ngây ngốc trước mặt Trần Uyên. Trần Uyên dù bị tiểu đồ đệ của mình làm nhức đầu không thôi nhưng rốt cuộc cũng là tiểu đồ đệ mình trông hơn chín mươi năm, chỉ đành bất đắc dĩ cưng chiều sủng ái, sợ làm không tốt lại ném người xuống đất.

"Vi sư chỉ dạy con một lần." Trần Uyên nhắm mắt lại mặc quần áo cho Mục Tinh Thần. Rõ ràng lỗ tai đã đỏ bất thường nhưng giọng nói lại vẫn lạnh lẽo bình tĩnh như cũ: "Lần này còn không học được cách mặc quần áo thì sau này không cho phép biến thành hình người."

"Không biến thành hình người sao con ôm người được." Mục Tinh Thần nhỏ giọng thầm thì.

Trần Uyên cực kỳ nhức đầu, lạnh giọng răn dạy: "Bây giờ con đã hóa hình nhập thế, phải tuân thủ quy củ ở trần gian, không được lúc nào cũng treo từ ôm ở bên miệng. Huống chi ta và con là quan hệ sư đồ, càng không nên như thế."

Mục Tinh Thần nắm lọn tóc dài tản mát của Trần Uyên, nhỏ giọng hơn nói: "Nếu chúng ta không phải sư đồ là có thể tùy ý ôm ôm hôn hôn đúng không? Vậy người trục xuất con khỏi sư môn là được rồi."

"..." Đơn giản là không thể giao lưu!

Trong lòng biết phân rõ phải trái với tiểu đồ đệ là vô dụng, Trần Uyên không nói thêm. Hắn nhíu mày tiếp tục mặc quần áo cho Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần không được đáp lại cũng không đuổi theo đòi trả lời. Đầu tiên nhìn chằm chằm bàn tay khớp xương rõ ràng cực kỳ đẹp mắt của Trần Uyên một hồi, rồi mới để ý tới quần áo trên người. Cậu phát hiện quần áo lần này khá vừa người mà hoa văn bên trên cũng không giống hoa văn quần áo Trần Uyên thường mặc, lập tức nhận ra đây không phải quần áo của sư tôn.

Cậu vội vàng ngăn động tác mặc quần áo cho cậu của Trần Uyên, mềm giọng nũng nịu: "Sư tôn, con muốn mặc quần áo của người cơ."

"Con không mặc được." Trần Uyên dễ dàng đẩy bàn tay của Mục Tinh Thần ra.

Mục Tinh Thần lại quấn lên ôm tay Trần Uyên: "Muốn mặc quần áo lúc trước của sư tôn cơ, quần áo người mặc trước kia con cũng có thể mặc." Nói rồi liền giật quần áo trên người ra, liên tục mềm nhũn làm nũng gọi sư tôn.

Trần Uyên sống mấy trăm năm chưa từng trải qua tình huống bị người ôm nũng nịu. Mặc dù trước kia lúc tiểu đồ đệ vẫn là hoa cũng rất thích nũng nịu, nhưng dù gì lúc đó cũng chỉ là một đóa hoa không có nhiệt độ cơ thể. Cậu có nũng nịu thế nào hắn cũng không có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào, bây giờ thì khác.

Hiện tại tiểu đồ đệ không chỉ có nhiệt độ cơ thể, còn cực kỳ giảo hoạt tùy hứng. Ngay dưới mí mắt hắn lại tự cho là thần không biết quỷ không hay liên tục dụi vào trong ngực hắn, hành vi như thế giữa sư đồ thật sự là quá thân mật. Nhưng đây là tiểu đồ đệ mình trông nom từ bé tới lớn rồi đến khi hóa hình, cuối cùng Trần Uyên đành thỏa hiệp trong tiếng làm nũng của Mục Tinh Thần.

Trần Uyên không có thói quen vứt quần áo cũ. Hơn nữa không gian nhẫn chứa đồ rất lớn, vì vậy quần áo cũ thật lâu trước kia cũng chưa vứt đi. Hắn tìm một bộ quần áo chỉ hơi lớn một xíu mặc vào cho Mục Tinh Thần rồi nhíu mày mặc kệ người đã mặc quần áo đàng hoàng nằm trong ngực mình lẩm bẩm nũng nịu.

Hôm nay hắn xuất hiện thật ra là do di tích đã mở. Vì một số lý do nhất định mà hắn nhất định phải đi, vốn muốn trước tiên trở về sắp xếp tốt cho tiểu đồ đệ vừa hóa hình, nhưng ngửi mùi thuốc nồng đậm đến đáng sợ xung quanh liền biết dự định trước đó chắc chắn đi tong. Hắn không có khả năng để tiểu đồ đệ cảm xúc vừa kích động là dược lực lại tràn lan lại trong tông, để ở đâu hắn đều không yên lòng.

Dẫn theo ư? Nhưng nếu dẫn theo, có thể sẽ nguy hiểm hơn.

Mục Tinh Thần không biết Trần Uyên đang do dự điều gì. Cậu ngẩng đầu, chống cằm lên lồng ngực lạnh lẽo của sư tôn nhà mình, bĩu môi nũng nịu: "Sư tôn, người có thể hôn con một cái không?"

"... Không thể."

"Được rồi." Mục Tinh Thần cúi đầu cọ cọ trong ngực Trần Uyên, sau đó nhón chân lên nhanh chóng tới gần đôi môi mỏng kia. Đáng tiếc lần này không thể đánh lén thành công, bị một bàn tay to lạnh buốt nhanh chóng bịt miệng lại.

Trần Uyên cau mày, cụp mắt đối mắt với Mục Tinh Thần: "Không được càn quấy."

Mục Tinh Thần bị che miệng cũng không chấp nhất phải hôn Trần Uyên vào lúc này. Ngửi mùi thơm ngát lạnh lẽo trên tay sư tôn nhà mình, lặng lẽ duỗi đầu lưỡi mập mờ liếm một vòng lên lòng bàn tay lạnh lẽo kia rồi truyền âm: "Con không càn quấy."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.