Dịch: Gạo
***
Cuộc sống sau khi kết hôn của Arlos và Mục Tinh Thần vô cùng hoà thuận. Nhóc ma cà rồng bị người đàn ông dùng máu của mình nuôi đến béo núc ních càng ngày càng dính người, trừ lúc mặt trời lên cao không cách nào ở bên nhau ra thì cậu dường như lúc nào cũng dính lên trên người của Arlos.
Đi đến đâu cũng phải nắm tay, phải ôm mới chịu được. Nhõng nhẽo đến mức nhân vật thụ chính không muốn nhận đây là đồng loại của mình nữa.
Hôm nay, nhân dịp Arlos vẫn còn chưa tan làm về nhà, nhân vật thụ chính tự đến tìm Mục Tinh Thần. Vừa vào nhà đã thấy cậu ngủ cũng phải ôm quần áo của Arlos, nhân vật thụ chính cạn lời đưa tay kéo người đang nằm trong quan tài dậy: "Có cần đến mức này không?"
Mục Tinh Thần lẩm ba lẩm bẩm ôm quần áo của Arlos ngồi dậy, "Cậu không hiểu đâu!"
"Tôi không hiểu cái cứt, cậu và anh ta đã kết hôn được mười năm rồi đó. Tôi mẹ nó thấy cậu dính lấy anh ta đến mức thiếu điều bảo anh ta móc cậu lên thắt lưng nữa thôi đấy." Rõ ràng mình cũng đã kết hôn hơn mười năm rồi mà ngày nào cũng bị hai người này xà nẹo nhau nhét cho một họng cơm chó khiến cho nhân vật thụ chính rất phiền muộn, cũng rất lo lắng: "Cậu thân là một ma cà rồng cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ, không thể lúc nào cũng lấy anh ta làm trung tâm như thế được."
Mục Tinh Thần không quan tâm mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-cuop-nam-chinh/3570821/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.