Phó Ngôn cúi đầu, nước mưa đã làm ướt tóc anh, thậm chí trên mặt anh toàn nước mưa, nhìn qua vô cùng chật vật. Anh khẽ mím môi, một cơn lạnh toát ra từ cơ thể.
Đột nhiên, thân thể của anh chấn động, nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh gì đó. Phó Ngôn vẫn còn nhớ rõ giọng nói quen thuộc đó, mặc dù chủ nhân của giọng nói đó chưa lần nào nói chuyện với anh một lời nào, nhưng anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng đó là ai.
Nghĩ tới đây, Phó Ngôn phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Cố Từ từ cửa hàng đối diện đi ra, trong tay cậu cầm điện thoại, tựa hồ đang nói chuyện với ai, mà vệ sĩ thì đi theo phía sau, che dù cho cậu.
Cố Từ lúc này không mặc đồng phục học sinh, mà thay vào đó là áo sơ mi trắng quần tây đen, trang phục tuy đơn giản nhưng vẫn khiến cậu giống như một tiểu vương tử cao quý, người xung quanh dù chỉ là đi ngang qua, cũng sẽ không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, sau đó cùng thể hiện ánh mắt ngưỡng mộ, thưởng thức.
Cố Từ dường như đã nhận ra điều gì đó, ngay sau đó nhìn về phía này.
Ánh mắt của cậu còn chưa kịp nhìn qua, Phó Ngôn đã vội vàng trốn sau cây, không muốn cậu phát hiện mình đang chật vật như thế nào. Dưới sự che chắn của những tòa nhà xung quanh, bóng dáng của Phó Ngôn đã được che giấu rất kỹ.
"Sao vậy?" Nhận thấy em trai mất tập trung, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-nghi-den-hoc-tap/2504579/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.